Pháo hoa nồng nhiệt

Đàm Yếm siết chặt cán ô, nửa người hắn phơi ra ngoài, mưa bụi xối trên vai thành những dòng nước lạnh buốt.
 
Trong cổ họng hắn như bị nhét một đống vải khiến hắn không nói nổi một từ nào.
 
Quản gia lấy khăn ra tỉ mỉ lau bả vai cho hắn, nhưng mưa vẫn xối như trút nước khiến chiếc khăn đã bị thấm ướt hơn nửa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Đôi môi khô khốc mấp máy, từng sợi tơ bạc bay lả tả trong không trung, ông hít đầy một bụng khí lạnh rồi mới khuyên nhủ: “Đàm thiếu, cậu không thể bị nhiễm lạnh nữa…”
 
Hai năm nay Đàm Yếm gấp rút trở thành người thừa kế của Đàm thị, trên lưng cũng gánh vác ngày một nhiều trách nhiệm.
 
Trước kia hắn còn giấu tài, nhưng bây giờ không thể làm vậy, Đàm Yếm đã đứng lên vị trí bị ngàn người chú ý, bị người trong gia tộc soi mói chằm chằm.
 
Trong lòng quản gia hiểu rõ bởi vì cố gắng quá mức nên cơ thể của Đàm Yếm còn không được như hai năm trước, chỉ chống đỡ nhờ thuốc thang.
 
Nháy mắt Đàm Yếm lộ ra ánh mắt mệt mỏi, cho dù hắn vừa gặp tình cảnh được dịp thì chơi cũng không thấy dáng vẻ mệt nhọc cùng không cam lòng như bây giờ.
 
“Thôi, người sắp chết không lo được nhiều chuyện.” Hắn cười tự giễu một tiếng, không nán lại cái nơi ồn ào này nữa.
 
Sau khi đóng cửa sổ xe Đàm Yếm mới nghẹn giọng hỏi: “Chuyện của Chử Hằng điều tra đến đâu rồi?”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Có một nhân chứng kể lại ông ta đi theo đám người Vân Án sống ở khu biên giới, sau vụ nổ kia liền mất tin tức...”
 
Ngón tay Đàm Yếm gõ nhẹ trên đầu gối, tiếng mưa rơi tí tách bên tai hắn.
 
Nghe quản gia nói xong hắn mới thôi nhắm mắt dưỡng thần mở miệng nói: “Có một số người đi lại giữa ranh giới của bóng tối và ánh sáng sẽ thường quên mất lòng mình hướng về ánh sáng hay bóng tối.”
 
Thật ra Đàm Yếm muốn nói hắn không thuộc về một số người đó, hắn từ Địa ngục bò dậy, từ nhỏ đã được chứng kiến lòng người hiểm ác, hắn không giống kiểu người có niềm tin cố chấp muốn bảo vệ công bằng chính nghĩa cho cuộc sống như Chử Lan Xuyên.
 
-
 
Chử Lan Xuyên thấy bóng lưng dần biến mất trong màn mưa bèn lên một chiếc xe cảnh sát, chuẩn bị về Đồn Cảnh sát điều tra chi tiết.
 
Vân Chiêu dần bình tĩnh hơn, cô quay đầu lại nhìn những chiếc xe cảnh sát đang hú còi phía sau như cách cả một thế kỷ.
 
Trong lúc đấu đá cũng phải nhờ cô gái chịu thiệt cắn chặt tên cướp định lái xe tông người, dùng cơ thể yếu ớt này ngăn chặn nguy hiểm cho Chử Lan Xuyên không thì không biết sẽ xảy ra hậu quả gì.
 
Vào khoảnh khắc ấy trái tim của Chử Lan Xuyên như bị đào rỗng.
 
Trước giờ anh chẳng phải anh hùng gì, cô mới là đấng cứu thế của anh.
 

“Do anh trai không tốt, không bảo vệ em chu đáo.” Tay phải cầm súng run run, anh thương tiếc cổ tay, vành mắt đỏ bừng.
 
Rõ ràng bàn tay này vừa còn nắm chắc khẩu súng không do dự bắn liền mấy phát súng, bây giờ ngay cả sức để nâng tay lên anh cũng không có.
 
Vân Chiêu đang quỳ trên ghế xe đứng dậy, cô nắm chặt ngón tay của người đàn ông, đồng thời cũng cảm giác được khẩu súng lạnh buốt kia.
 
Nhiệt độ cơ thể cũng không làm ấm được thứ vũ khí lạnh lẽo kia, nếu nó nằm trên tay người chính trực sẽ trở thành công cụ thi hành lẽ phải, nhưng nếu bị người xấu có mưu đồ cướp đi lại là thứ vũ khí hung tàn nguy hiểm.
 
Cô không muốn nhìn thấy một Chử Lan Xuyên kiên nghị vững vàng lộ ra khoảnh khắc mềm yếu nên đành nhìn thẳng mắt anh nói thật: “Không phải, ở trong lòng em, anh trai luôn tuyệt vời nhất.”
 
Tình yêu thật thiển cận, ngay tại cái chớp mắt giữa sự sống và cái chết anh mới hiểu được trái tim mà cô gái vẫn luôn nâng niu kia nồng cháy đến cỡ nào.
 
Ngay cả mạng sống cũng không ngần ngại hy sinh vì anh.
 
Thật ra, trong lòng Vân Chiêu, sau khi Trương Trình Linh và Dương Khánh chết thì mạng sống của cô do Chử Lan Xuyên ban tặng.
 
Vốn không có gì thiệt thòi.
 
Chử Lan Xuyên bỗng thấy thế giới không hề có một ngọn cỏ nào sống nổi của mình chợt lan tỏa sức sống bừng bừng.
 
Anh nghiêng đầu hỏi: “Có mệt không em?”
 
“Hơi mệt...” Vân Chiêu tựa trên ghế ngồi, ánh mắt như bị màn mưa che phủ càng mơ hồ thêm.
 
Anh xoa đầu của cô gái, đường nét luôn nghiêm khắc bỗng trở nên dịu dàng, thậm chí ngay cả khuôn mặt cũng ngập tràn sự dịu dàng.
 
“Nghỉ ngơi đã, đợi anh xử lý xong việc ở Đồn Cảnh sát rồi đưa em về nhà.”
 
Cô thì thào đồng ý: “Vâng.”
 
Nghe Chử Lan Xuyên nói xong Vân Chiêu mới bớt lo lắng, cô uể oải gối đầu lên đùi của Chử Lan Xuyên, tóc đen che đi gương mặt tinh xảo.
 
Đến trước cổng Đồn Cảnh sát, Phùng Thường Thư dẫn đầu đội áp giải đám người kia đến phòng thẩm vấn, sau đó ông vội vàng đến chỗ Chử Lan Xuyên.
 
Mùa hè mưa rơi xối xả, mây đen sà xuống khiến người ta thấy cái thời tiết này cũng đến ngán ngẩm.
 
Khẩu súng giắt bên hông, dáng người anh cao lớn đứng trước cổng Đồn Cảnh sát, hai ngón tay phải kẹp một điếu thuốc lá. Khói thuốc lượn lờ, lửa đỏ chớp sáng chớp tắt.
 
Phùng Thường Thư quệt giọt nước trên trán đi, không biết là mồ hôi hay nước mưa nữa, ông chạy chậm mấy bước tới: “Lan Xuyên vào trong nói chuyện đi.”
 
Chử Lan Xuyên gảy tàn thuốc, anh gật đầu đồng ý, dù sao cổng Đồn Công an cũng không phải là nơi hay ho để nói chuyện.
 

Nếu không phải Chử Lan Xuyên kịp thời đuổi tới, không màng nguy hiểm ngăn chặn bọn cướp thì Tạ Chiêu rất có nguy cơ rơi vào nguy hiểm lần nữa.
 
Hơn thế Phùng Thường Thư rất hiểu đạo lý cổng thành cháy họa đến cá trong ao, công tác bảo vệ Tạ Chiêu còn yếu kém mới khiến cho bọn cướp lợi dụng thời cơ, nếu phải truy trách nhiệm ra thì Phùng Thường Thư ông là người đầu tiên không thoát nổi.
 
Mà bây giờ Chử Lan Xuyên lại là người được lòng từ trên xuống dưới ở Cục Cảnh sát, anh không kiêu ngạo cũng không nịnh nọt, giống hệt tính tình ông Chử Hằng.
 
Phùng Thường Thư thấy tóc anh còn ướt liền đưa một chiếc khăn mặt sạch sẽ cho anh, ông hạ mình nói: “Đội trưởng Chử vất vả rồi.”
 
Anh nhận khăn mặt chậm rãi lau tóc, trong lời nói như mang theo cả gai nhọn: “Chỉ sợ sau này đội trưởng Phùng phải vất vả hơn.”
 
Phùng Thường Thư cười gượng, mấy câu định nói tiếp nghẹn ngang cổ họng, ông cố nín ngược về.
 
Chử Lan Xuyên không ngồi xuống, anh đứng từ trên cao nhìn xuống ông: “Vậy tôi nói thẳng, đội trưởng Phùng cũng biết mấy tên kia chỉ làm theo mệnh lệnh của kẻ khác, bên trên còn có tầng tầng lớp lớp quan hệ nữa, quan trọng nhất là phải moi ra manh mối có ích.”
 
“Đội trưởng Chử nói đúng.” Phùng Thường Thư cũng đã tính toán đến việc này, cho nên ông mới ra lệnh tách riêng từng tên cướp ra để thẩm vấn.
 
Chử Lan Xuyên đứng dưới ánh sáng vẫn luôn áp đảo Phùng Thường Thư, trong văn phòng cực kỳ yên ắng, chỉ nghe thấy tiếng gió giật mưa rền, tiếng sấm vang dội.
 
Anh bóp tắt tàn thuốc, đôi mắt đen vô cùng bình tĩnh: “Đội trưởng Phùng, tôi yêu cầu được nghe quá trình thẩm vấn.”
 
Phùng Thường Thư chấp nhận yêu cầu của Chử Lan Xuyên, hai người cùng đi vào trong phòng quan sát.
 
Tên tóc vàng cầm đầu bọn cướp, hắn không trúng đạn nhưng hai tay đã bị Chử Lan Xuyên giã cho tan tác, giờ bị nhốt trong phòng thẩm vấn vẫn còn đau nhe răng trợn mắt.
 
Cảnh sát phụ trách thẩm vấn đẩy gọng kính mắt, ánh mắt lạnh thấu xương: “Tại sao cậu bắt cóc Tạ Chiêu? Có phải cậu đã biết thân phận của anh ấy nên cố ý làm vậy?”
 
Tên tóc vàng cười cợt, nhưng vừa cười cái khiến vết bầm tím do bị đánh trên mặt hắn càng đau dữ dội hơn.
 
Anh cảnh sát đeo kính gõ đầu bút máy trên mặt bàn tạo ra từng tiếng vang dội vào màng nhĩ: “Bây giờ tôi đang nghiêm túc tra hỏi cậu, trả lời câu hỏi của tôi.”
 
Tên tóc vàng chửi tục một câu xong liền giơ hai tay lên, trên mặt toàn vẻ bất đắc dĩ: “Anh cảnh sát này, tôi đã nói không biết anh kia có thân phận gì mà... Mấy người dám bắt người vô tội thế này, vô lý quá đấy.”
 
“Cậu không biết người nằm sau cốp xe? Ở hiện trường đã chụp được cảnh cậu khiêng Tạ Chiêu từ cốp xe ra.”
 
Tên tóc vàng nhíu mày, không thèm để ý mấy lời tra hỏi này: “Có người đưa tiền cho tôi bảo đến bệnh viện xử lý một người, sau khi xong việc tôi được chia chiến lợi phẩm với đám anh em, hắn chỉ cho tôi vị trí giường bệnh và ảnh, mấy cái khác tôi không biết gì.”
 
Mọi người rơi vào im lặng chốc lát, giống hệt suy nghĩ của Chử Lan Xuyên.
 
Tên tóc vàng chỉ là tên thế mạng cho kẻ khác, hắn ta còn không liên quan gì đến quan hệ phức tạp trong nội bộ, càng không nói liên quan đến việc nằm vùng của Tạ Chiêu.

 
“Người thuê cậu có thân phận gì?”
 
“Từ đầu đến cuối tôi chưa thấy mặt hắn ta, hắn chỉ giao cho đám chúng tôi mấy khẩu súng, nói có thể sẽ dùng đến, bảo đám anh em chúng tôi đưa người đến một nhà máy, sau đó chuyển tới…”
 
Tên tóc vàng ngập ngừng một lát, sau đó mới vỗ đầu nói: “Chuyển tới Đại Lý.”
 
Nghe thấy Đại Lý, đáy mắt mịt mù hơi nước của Chử Lan Xuyên như dấy lên ngọn lửa, anh biết Chử Hằng bỏ mình nơi biên giới giữa Trung Quốc và Myanmar, Đại Lý lại ở gần biên giới Trung Quốc – Myanmar nên rất có thể vụ án Tạ Chiêu bị dính vào này có quan hệ mật thiết với chân tướng năm đó của Chử Hằng.
 
-
 
Vân Chiêu không biết đã ngủ trên xe bao lâu, vốn cô còn gối trên đùi của Chử Lan Xuyên ngủ, sau đó Chử Lan Xuyên xuống xe anh đặt cô dựa vào ghế, kết quả tự cô nghiêng trái ngã phải, vừa tỉnh dậy hận không cảm thấy trời đất sụp đổ luôn.
 
Ngoài cửa sổ màn đêm đen kịt, giọt mưa bay qua để lại vết mưa uốn lượn.
 
Vân Chiêu xoa đôi mắt vẫn còn nhập nhèm buồn ngủ, cô nhận ra mình sắp chìm nghỉm trong đống tin nhắn Tưởng Xảo gửi đến rồi.
 
Tưởng Xảo: [Nhóc này, muốn đi chơi không! Thi Đại học xong hiếm lắm mới được ba tháng nghỉ!]
 
[Bọn kia đang bàn đi Đại Lý, mình xem ảnh Nhĩ Hải rồi, đẹp quá đi, cậu nhất định phải đi đóooo…]
 
[Có phải cậu ngủ rồi không? Không phải đang hẹn hò đó chứ?! Thôi xong, mình bị cho ra rìa rồi.]
 
Còn chưa đọc xong tin nhắn từ tận đáy lòng Vân Chiêu đã cảm thấy Tưởng Xảo đúng là nhiều kịch bản thật, không đi diễn phim cung đấu thật uổng phí tài năng.
 
Vân Chiêu hơi chột dạ: [Mình mệt quá, ngủ thiếp đi mất… Các cậu định đi hôm nào?]
 
Tưởng Xảo: [Ngoan ngoãn.jpg, hai ngày nay luôn nhá, nhớ mang áo tắm đấy!!! Nếu cậu mà không đến về sau chúng ta cũng không còn cơ hội gặp mặt nữa, hơn nữa thi xong Đại học rồi cũng phải thư giãn chút chứ.]
 
Dưới sự quấy rối năn nỉ của Tưởng Xảo vất vả lắm Vân Chiêu mới đồng ý.
 
Cô báo lại lịch trình cho bà Vu Tường, bà Vu Tường hiển nhiên rất vui vẻ, bà chuyển khoản tiền cho cô, dặn cô phải chú ý an toàn.
 
Chử Lan Xuyên mở cửa xe ra, anh cúi người nhưng tinh thần vẫn dồi dào: “Về nhà thôi công chúa.”
 
Vân Chiêu mở to hai mắt nhìn anh: “Giải quyết xong chuyện rồi ạ?”
 
Tất nhiên không thể đơn giản như vậy.
 
Nhưng Chử Lan Xuyên lại cong môi khẽ nói: “Ừ, giải quyết rồi.”
 
Vân Chiêu đi theo Chử Lan Xuyên xuống xe cảnh sát mới nhận ra anh lại gọi cô là công chúa, tuy khiến người nghe xấu hổ chết mất nhưng cô lại rất hưởng thụ, vành tai của cô gái đã đỏ như ráng trời chiều.
 
Xe của Chử Lan Xuyên đã được đưa đến cửa hàng 4S để sửa chữa, Hà Nguy Nhiên tới làm xế riêng cho hai người.
 
Hà Nguy Nhiên vỗ bả vai anh, trong tay anh ấy còn cầm hộp đồ ăn đêm: “Lên xe nào đội trưởng Chử.”
 
Hai người ngồi song song ở hàng ghế sau, mùi tôm cay lập tức thơm lừng bốn phía.

 
Sau khi Hà Nguy Nhiên gần khỏe hẳn liền đâm đầu vào công việc, dù như vậy nhưng trên chân anh vẫn lưu lại mấy vết sẹo rất dài không thể chữa trị nổi.
 
Xe quay đầu ngược hướng Đồn Cảnh sát, anh định vị đường về tiểu khu Dung Viên: “Lan Xuyên, hôm nay cậu mạo hiểm thật đấy.”
 
“Lần trước anh cũng vậy thôi?” Chử Lan Xuyên cười nói: “Thế nên chúng ta cũng được gọi là anh em cùng chung hoạn nạn, một trước một sau gặp chuyện.”
 
Hà Nguy Nhiên đưa hộp thức ăn cho anh, nháy mắt ra hiệu: “Tiện đường mang cho hai đứa.”
 
Vân Chiêu lăn lộn từ chạng vạng tối đến giờ quả thực đang rất đói, nhưng do cấp bậc lễ nghĩa vẫn phải nuốt nước bọt cố gắng chống đỡ từ chối: “Anh Nguy Nhiên ăn đi ạ, em không đói.”
 
Ai ngờ Chử Lan Xuyên lại bình tĩnh cong môi không hề khách sáo nhận luôn: “Em đói.”
 
Sau khi nhận đồ ăn anh không quên cảm ơn: “Cảm ơn sư huynh, không hổ là sư huynh tốt của em.”
 
Hà Nguy Nhiên bất đắc dĩ thở dài: “Thằng nhóc này… Không học tập em gái cậu một chút thôi được hả?”
 
Mặt Vân Chiêu đỏ bừng, không khỏi nghĩ đến Chử Lan Xuyên lo cô mất mặt nên mới nói vậy.
 
Từng con tôm lớn vỏ giòn đầy thịt, rưới tương ớt lên vị cay tuyệt cú mèo.
 
Chử Lan Xuyên xắn tay áo chậm rãi bóc vỏ tôm, động tác của anh thành thạo, thịt tôm mềm ngay lập tức được tách ra khiến người ta thèm nhỏ dãi.
 
Vân Chiêu nhìn chằm chằm thịt tôm, ngay giây sau thịt tôm liền đến ngay khóe miệng cô.
 
Cô ngồi sững sờ trên ghế xe, chốc lát quên cả phản ứng.
 
Đôi lông mi đen như cánh bướm của anh để lại cái bóng nhàn nhạt, giọng điệu ra lệnh nhưng không ép buộc: “Há miệng.”
 
Còn đang ở trước mặt Hà Nguy Nhiên, Vân Chiêu ngại ngùng nhưng vừa nghe thấy hai chữ há miệng thân thể theo bản năng nghe lời anh ngậm thịt tôm vào miệng.
 
Hà Nguy Nhiên nhìn qua gương chiếu hậu thấy hết một màn này, thái dương anh giần giật, hắng giọng hỏi: “Lan Xuyên, cậu đang làm gì đấy…?”
 
Chử Lan Xuyên bình tĩnh ung dung trả lời như lẽ đương nhiên: “Bóc vỏ tôm cho cô gái của em.”
 
Hà Nguy Nhiên vẫn chưa kịp chuẩn bị đã bị nhét đầy miệng cơm chó: “…”
 
Anh mở cửa sổ xe bên ghế lái, một trận mưa xối xuống mang theo cả gió mát chữa lành tam quan vừa vỡ nát của anh.
 
Đây là Chử Lan Xuyên mà anh quen hả?!
 
Hồi Chử Lan Xuyên vừa vào Đồn Cảnh sát, lúc ăn cơm uống rượu với mọi người đều làm ra vẻ lạnh lùng, nhìn qua không dễ chung đụng.
 
Hà Nguy Nhiên thi thoảng có nghe tới mấy kỷ lục Chử Lan Xuyên lập được ở trường Cảnh sát, là một người thẳng thắn cương nghị, khí chất đàn ông trong truyền thuyết.
 
Aizz, xem ra Đồn Cảnh sát lại có thêm một tên thê nô nữa thôi ;))

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận