Tay Tưởng Xảo đánh còn cảm thấy chưa nguôi giận, như thường ngày mở miệng gầm thét đúng kiểu bạo phát của con gái thời nay: “Tương lai xán lạn của bà đây vẫn còn đó, việc mở sòng bài phải đợi về hưu rồi tính sau, đến lúc đó các cậu nhớ phải đến góp vốn làm cổ đông cho mình đó.”
Câu trêu đùa này khiến cả đám bật cười, chỉ cho rằng Tưởng Xảo không hổ là người giỏi pha trò.
Đến ngày thứ ba, Tưởng Xảo ngồi trong phòng nhìn ra cảnh biển đã sớm mốc meo, vất vả đợi đến chạng vạng tối, mưa tạnh cô nàng mới nắm cổ tay nhỏ gầy của Vân Chiêu chạy ra ngoài, như một chú chim non vội đón chào cuộc sống tự do.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vân Chiêu thấy dáng vẻ này của cô bạn không khỏi thấy buồn cười, nhưng cô chỉ đành theo chân Tưởng Xảo, từ trước đến nay cô vốn kém môn Thể dục, bị Tưởng Xảo lôi chạy cũng đỡ nhọc phần nào.
Trời sắp tối, những tia ráng chiều đỏ au dần tắt hết, chỉ còn lại nửa vầng trăng cong cong không được sáng lắm.
Từng con phố lớn ngõ nhỏ nơi này khác xa thành phố Giang, nhà một tầng phủ gạch ngói, rêu xanh mọc đầy những góc hẻo lánh, dây thường xuân uốn lượn, thêm cả tiếng rao hàng bên đường cực kỳ có sức sống.
Con ngươi của Tưởng Xảo sáng lấp lánh, cô nàng quay đầu lại hỏi: “Hay là mua mấy bộ quần áo dân tộc ở đây đi?”
“Ừ.” Vân Chiêu cũng đang có ý này, trên đường đi cô đã thấy khá nhiều người cả trai lẫn gái mặc quần áo dân tộc, xem ra rất có phong thái.
Tưởng Xảo là người thuộc phái hành động, lại thêm vẻ thân thuộc tự nhiên nên dễ dàng leo lên một chiếc xe xích lô đang đợi chở người.
Hai người ngồi trên xe xích lô, gió mát lượn quanh, cảnh sắc càng ngày càng khoáng đạt, xem ra đã đến thị trấn có thể mua quần áo rồi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mọi người vui tươi hớn hở nhận tiền, dùng tiếng địa phương nói câu: “Chơi vui vẻ.”
Mặc dù hai người nghe không hiểu nhưng vẫn vui vẻ nở nụ cười, cảm thấy sau khi trời tạnh được ra ngoài đi chơi thật tuyệt vời.
Vân Chiêu vào một tiệm trang phục dân tộc truyền thống, bác gái chủ tiệm là một người bản xứ dân tộc Di, vừa thấy có khách đến trên gương mặt chất phác lộ ra nụ cười mang theo mấy nếp nhăn: “Cô gái, đến mua quần áo hả?”
Tưởng Xảo đáp phải, cười tươi hớn hở nói chuyện cùng bác chủ tiệm như thể nỗi buồn bực vì hai ngày không thấy trời nắng đã biến mất.
Có khách đến đương nhiên bác chủ tiệm tiếp đón rất nhiệt tình, ra sức chào hàng chiếc váy dài đang bán chạy trong tiệm: “Cái này đẹp lắm, màu đỏ tía, ai mặc cũng hợp...”
Tưởng Xảo ướm thử trên người mình rồi hỏi Vân Chiêu: “Nhóc con, cậu thấy cái này thế nào? Mình mặc vào có đẹp không?”
Vân Chiêu nhìn đi nhìn lại thấy ổn mới gật đầu: “Không có vấn đề gì, đẹp lắm.”
Vân Chiêu còn chưa chọn được đồ, mắt cô lướt qua từng bộ đồ từng màu sắc trong tiệm, trang phục của dân tộc thiểu số thiên về màu đỏ màu tím, trông rất rực rỡ.
Ai ngờ còn chưa đợi cô mở miệng, bà chủ tiệm đã lôi ra một chiếc váy khác lạ từ trên ngăn tủ cạnh chiếc máy may.
Cả chiếc váy màu trắng ngà, cổ áo thêu hoa màu nhạt, chất liệu trơn bóng, vừa nhìn đã biết là hàng cao cấp.
Giọng bà chủ tiệm khẩn khoản: “Cô gái, cháu xinh đẹp thế này phải mặc một chiếc váy không nhiễm bụi trần, chiếc này rất hợp với cháu, cháu thử mặc xem, nếu hài lòng bác bán giá rẻ cho.”
Ban đầu Vân Chiêu còn do dự không nghĩ mình có thể làm nổi chiếc váy này lên, về sau phải nhờ Tưởng Xảo liều mạng khích lệ cô mới thả lỏng nói cô mà mặc thì không được chê cười.
Cô cởi chiếc váy liền thân màu đỏ tươi ra, mặc lên chiếc váy đai đeo của dân tộc kia, không hề có một món trang sức thừa thãi nào, mái tóc xù của cô gái buông xõa dài tới lưng càng làm nổi bật đôi môi hồng nhuận và hàm răng trắng tinh của cô, vẻ đẹp trong sáng và quyến rũ đan xen nhau.
Lúc thiếu nữ ung dung bước từ phòng thay đồ ra khiến cả bà chủ tiệm và Tưởng Xảo phải trầm trồ ngạc nhiên.
Váy đai đeo phác họa đường nét xương quai xanh và cổ của cô, da thịt cô vốn đã trắng nõn nà, nay đặt cạnh màu vải trắng ngà càng nổi bật hơn.
Ngay cả du khách qua đường đang phân vân không biết nên vào tiệm hay không, vừa nhìn thấy Vân Chiêu thay đồ xong bèn mạnh dạn bước vào hỏi bà chủ tiệm: “Bộ này bán bao nhiêu? Cho tôi một chiếc thế này thử xem.”
Bà chủ tiệm xúc động chỉ vào chiếc váy trên người Vân Chiêu: “Cái váy này tôi chỉ bán cho cô bé thôi.”
Vân Chiêu nghe xong thì đỏ mặt, hai gò má của thiếu nữ trong gương thử đồ như áng mây đỏ lộng lẫy, giống phủ thêm lớp son phấn thiên nhiên ban tặng.
May mà tà váy dài tới mắt cá chân, buổi tối trước hôm đi Đại Lý, cô ngồi nhà một mình nghịch đống sơn móng.
Loại màu hồng pha lê óng ánh dưới ánh đèn chiếu rọi, trông rất đẹp mắt.
Chỉ là mắt của cô khá yếu, không chịu nổi hơi sơn móng tay xộc lên, được chốc lát hai hốc mắt cô đã đỏ bừng như thể sắp khóc tới nơi.
Trong lúc mắt nhắm mắt mở mà quét sơn móng có thể tưởng tượng ra không phải không quệt đều thì là bôi qua quýt, tóm lại chỗ nọ chỗ kia, nhìn qua rất mất thẩm mỹ.
Nghĩ lại đã mất công đến đây rồi, hơn nữa chiếc váy này cũng khá hợp ý của Vân Chiêu nên cô không do dự mà mua luôn.
Tưởng Xảo vẫn mặc nguyên chiếc váy đỏ tía của cô nàng, vui quên trời đất nói: “Chiêu Chiêu, chúng ta mặc váy này về khách sạn đi, trên đường đi có cảm giác nhập gia tùy tục, về đến nơi cũng có cái kể cho tụi kia nghe.”
Vân Chiêu đồng ý, cùng Tưởng Xảo đi đến xích lô đang đợi kéo người ở đầu phố.
Nửa đường, Tưởng Xảo bảo muốn ăn thử hồ lô ngào đường bán ven đường, bác xích lô dừng xe lại để cô nàng đi xuống mua.
Vân Chiêu ngồi tại chỗ đợi cô bạn về, ai ngờ trước mặt có một đám đàn ông đen nhẻm tay cầm gậy sắt, dáng vẻ rất dọa người.
Cô gái chưa từng thấy cảnh đánh nhau này, gấp gáp đến mức tim đập thình thịch, nắm chặt hai bên tay vịn của xích lô.
“Chính là tên kia thưa đại ca.”
“Là nó, đánh chết nó cho tao, dám cướp mối làm ăn của ông đây hả.”
Bác xích lô nghe thế cũng hoảng, bác lau mồ hôi trên trán xong ấp a ấp úng nói: “Mấy người đang làm gì? Tôi không nhớ đã cướp mối làm ăn của các cậu lúc nào, có phải hiểu nhầm không...?”
Tên đô con cầm đầu vung gậy sắt lên, hắn chỉ vào bác xích lô hùng hổ nói: “Mẹ mày có hóa thành tro bụi ông đây cũng nhận ra mày, lần trước không bắt được mày, lần này coi như đợi được cơ hội, cơn tức nghẹn trong họng ông đây cuối cùng cũng xả ra được.”
Vân Chiêu còn chưa kịp phản ứng lại đã thấy bác xích lô bị tên đô con vật xuống mặt đất đấm đá không thương tiếc.
Đám người còn lại cầm gậy sắt nện vào xích lô, bên tai vang lên từng tiếng uỳnh uỳnh, Vân Chiêu bám vào tay vịn xuống xe.
Người xung quanh vây xem ngày một nhiều nhưng không ai dám ngăn cản, nghe xong thì thấy đây là hai người tranh chấp mối làm ăn với nhau, chỉ nhao nhao khoanh tay đứng nhìn đợi xem náo nhiệt.
“Đại ca, con bé này xử lý thế nào?”
“Giữ nó lại, đừng cho nó báo cảnh sát.”
Xung quanh ồn ào hỗn loạn, mắt thấy tên kia định túm cổ tay của cô, đám người chợt xôn xao lên.
“Nhặt tiền, nhặt tiền kìa, 100 tệ!”
“Mẹ nó ai lại nghĩ quẩn thế, cứ thế mà ném tiền đi...”
Bọn đàn em nóng lòng báo lại: “Đại ca, chúng em nhặt được không?”
Tên kia cũng chưa từng thấy sự việc kỳ lạ thế này, hắn là loại người thấy tiền là sáng mắt, phân phó luôn: “Đợi hôm khác xử lý sau, nhặt nhanh!”
Trong đám hỗn loạn ồn ào này có người nắm chặt tay cô.
Lòng bàn tay cô đã lạnh buốt, tinh thần cũng bị màn vừa gặp phải dọa sợ.
Nhưng bàn tay đang kéo tay cô lại rất nóng, rắn chắc, vân tay rõ nét, là một bàn tay vô cùng quen thuộc.
Vượt qua biển người bao la, cả quãng đường cô chạy theo anh, như rơi vào giấc mơ, không dám tin một màn xảy ra trước mắt.
Sao lại là Chử Lan Xuyên được? Sao anh lại xuất hiện ở đây...?
Đủ câu hỏi quẩn quanh trong đầu cô, nhất thời không có câu trả lời, nhưng cô hoàn toàn tin tưởng anh, không cần biết con đường phía trước là gì, cô cũng can tâm tình nguyện bước theo anh.
Sự thật là rõ ràng chạy 800m cô còn miễn cưỡng mới được cho qua, thế mà vừa rồi trong lúc chạy thục mạng lại không bị rơi lại sau anh, chạy vững vàng từng bước một, mái tóc dài bị cơn gió lạnh thấu xương sau trời mưa thổi tung.
Đến tận khi chạy đến cổng khách sạn cô mới phản ứng lại, thở hổn hển hỏi anh: “Đây là đâu?”
Chử Lan Xuyên cầm thẻ phòng, sau khi vào phòng cũng không vội nhét thẻ vào khe mà xoay người lại đối diện với cô, ánh mắt trầm lắng.
Khoảng cách giữa hai người ngày càng ngắn lại, lưng cô đè vào cánh cửa vẫn cảm giác được mạch đập nhanh như chớp.
Ở nơi đất khách gặp lại nhau, Chử Lan Xuyên vẫn là ô dù che chở cho cô.
“Khách sạn anh ở tạm.”
Một tay anh chống trên cánh cửa, anh hơi cúi người, hơi thở nóng bỏng, là nhiệt độ vào giữa hè.
Vân Chiêu có thể ngửi được hương cam thoang thoảng trên người anh, còn xen lẫn với mùi khói thuốc của người con trai đã trưởng thành, dây cung trong lòng sớm đã bị anh đảo loạn.
Vành mắt cô đỏ bừng, khụt khịt mũi hỏi anh: “Sao anh lại ở đây...?”
Đuôi mắt Chử Lan Xuyên lạnh nhạt, anh không để ý nói: “Nói ra dài dòng lắm.”
“Anh đến đây làm nhiệm vụ nên không thể nói với em sao?”
Cô vẫn chưa từ bỏ ý định, hạ thấp bả vai, người hơi khom lại nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm anh, có khí thế truy hỏi đến tận cùng không tha.
Mồ hôi trượt một đường uốn lượn trên cổ anh thấm vào cổ áo ngắn tay.
Bỗng chốc anh không nói gì, xem như là ngầm thừa nhận.
Vân Chiêu níu lấy vạt áo của anh không buông, nghiến chặt răng tiếp tục hỏi anh: “Vừa rồi sao anh lại tung tiền ra? Em không sao...”
Thiếu nữ mặc chiếc váy dân tộc điển hình, mùi hương quẩn quanh bên người, đôi mắt như chú nai con bị dọa sợ, nhìn qua khiến người ta thương xót.
Anh vuốt ve cổ tay mảnh khảnh của cô, sau đó đè luôn lên cánh cửa.
Đã gần tới hoàng hôn, trong gian phòng bị ánh sáng chia thành hai mảnh, đôi mắt anh như rơi vào đốm lửa, ngọn lửa bị trời chiều nhóm lên nhưng vẫn bị anh liều mạng đè nén.
“Trước kia khi bọn anh vào trường Cảnh sát đã đọc lời thề: Yêu Tổ quốc, yêu nhân dân, yêu sự nghiệp quang vinh này, nên vừa rồi anh không động thủ.” Chử Lan Xuyên gập ngón tay lại, giống mấy năm trước gõ nhẹ lên trán cô: “Trong đống đó chỉ có vài tờ là tiền thật thôi, còn lại chỉ là công cụ phòng thân.”
“Thật sao?” Cô nửa tin nửa ngờ nhìn anh.
“Ừ, thật.”
Chử Lan Xuyên buông tay, anh lùi về sau một bước, sau đó đổi vị trí cho cô gái, anh duỗi tay kéo cửa phòng ra quay đầu lại nhìn: “Anh đi mua mấy suất cơm, em ở trong phòng chờ anh…?”
Vân Chiêu sững sờ đứng im nhìn anh duỗi tay ra, ngón tay thon dài kéo mở chốt cửa.
Tất cả dường như đặt dưới ống kính quay chậm, cả việc bất ngờ gặp nhau này như qua một ống kính lọc trở nên không chân thực.
“Đừng đi…”
Cô không còn đường lui nữa, cảm xúc trào dâng, lấy hết dũng khí xông thẳng về phía trước.
Thiếu nữ ôm chặt eo của anh, mồ hôi do vừa chạy bộ chảy xuống, phía sau lưng anh ấm nóng mang theo cả nhiệt độ cơ thể như thiêu như đốt.
Cả người Chử Lan Xuyên cứng đờ, trong lòng anh thế mà lại lưu luyến không thôi.
Vân Chiêu từ từ nhắm hai mắt lại, mí mắt run rẩy, khí thế thấy chết không sờn nói: “Chử Lan Xuyên, em thích anh, thích anh từ lâu rồi, từ năm em mười ba tuổi đã thích anh, em không muốn anh chỉ là anh trai của em.”
Tất cả những lời muốn nói như mạch suối tuôn trào, sau khi nói xong cô mới mở mắt ra, đáy mắt ánh lên niềm khát khao và cả tín ngưỡng khó nói nên lời, cổ họng cũng phập phồng theo nhịp tim đập.
Toàn bộ tâm tư thiếu nữ của cô, toàn bộ câu chuyện yêu thầm, toàn bộ những rối rắm khó giải đều do anh mà có, đều do anh mà sinh ra.
Chỉ cần người chờ đợi là anh, cô mới nhận ra mình vẫn còn sống tốt trên thế giới này, vừa mãnh liệt vừa thành kính.
Không còn những rắc rối trên thế gian, tất cả chỉ thoáng qua như mây khói, chỉ còn tiếng tim đập vừa chân thực lại vang vọng nhất.
Nửa ngày không thấy anh đáp lại, tim cô như ngâm trong nước đá, hận không thể chua xót cả cánh mũi, mắt bắt đầu đổ lệ.
Thế nhưng chuyện gì cũng như đã được số mệnh an bài sẵn, Chử Lan Xuyên xoay người để mặt của cô dán trên ngực anh, tay kia của anh khẽ đặt trên thắt lưng của thiếu nữ.
Máu trong người anh cũng đang sôi trào, nhưng so với dáng vẻ chật vật của Vân Chiêu, anh vẫn cao ngạo và bình tĩnh hơn nhiều.
“Thích anh trai? Không hối tiếc…?”
Âm cuối của anh nghe rất quyến rũ, như chiếc móc câu nhỏ hết lần này đến lần khác đảo loạn lòng cô.
Đã thừa nhận thích anh rồi cô cũng không để ý nói nhiều lần câu không hối hận.
Ván cờ này cô đã thua ngay từ đầu, thần phục anh từ đầu.
Chử Lan Xuyên nghe thấy giọng nói chắc nịch của cô gái, cô nói: “Thích anh, không bao giờ hối tiếc.”
Nụ cười của anh như sóng biển dạt dào, như gió xuân dập dờn thổi ra biển lớn bao la.
Thoáng chốc Vân Chiêu nhìn thấy vị thần của mình chạy thẳng tới bên cô, anh cúi người ôm lấy cô.
Hai người ôm nhau thật chặt, giọng nói của Chử Lan Xuyên trầm thấp nhưng không kém phần trịnh trọng: “Khéo quá, anh cũng vậy.”
Giọng nói trầm thấp kia rõ ràng chỉ cho một mình cô nghe thấy, giống như đang thì thầm bên tai.
Anh mới không phải vị thần của cô, rõ ràng từ khi bắt đầu động lòng anh đã trở thành tín đồ của cô.
Cô không ngoan ngoãn trêu anh, lẩm bẩm câu: “Bây giờ mà hối hận thì làm sao?”
Chử Lan Xuyên nhắm mắt lại, dùng môi mình khóa lại: “Vậy để anh vạn kiếp bất phục.”
Từng đợt sóng run rẩy cả người đến tận trái tim, cuối cùng đã được đáp lại.