Pháo hoa nồng nhiệt

Suy cho cùng cô gái nhỏ chưa từng nghe câu nói trắng trợn kiểu này bao giờ, ánh mắt lập tức hiện lên vẻ thấp thỏm, mi mắt căng thẳng run rẩy.
 
Trong không khí có thể nghe thấy tiếng cười khẽ của anh.
 
Muốn dùng đao thật súng thật thì cô cũng chỉ là con thỏ nhỏ còn trúc trắc chờ nhảy vào cái bẫy đẹp đẽ mà thợ săn đã bố trí sẵn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Chử Lan Xuyên giữ chặt eo của cô, khuôn mặt anh tuấn gác lên trên bả vai của thiếu nữ.
 
Nhịp tim của Vân Chiêu nhảy đến ngang cổ họng, cô có thể cảm nhận được núi lửa sắp phun trào nhưng hơi thở của người đàn ông vẫn vững vàng như trước, phun nhè nhẹ vào lỗ tai của cô khiến người cô lặng lẽ co rúm lại.
 
Cảm xúc phức tạp đen xen, màng nhĩ của cô đau nhức vì nhịp tim đập, trước mắt là màn sương mù mênh mang.
 
Sương mù tản ra, cô chỉ nhìn thấy Chử Lan Xuyên khoác chiếc áo choàng tắm lỏng lẻo, thái dương anh thấm đẫm mồ hôi trơn bóng khác một trời một vực với vẻ lạnh lùng thường ngày, giờ phút này thế mà lại thấy anh có nét giống tên lưu manh.
 
Sau đó ngón tay anh đẩy lên, dường như có thể làm tan cái lạnh của nước mưa, lý trí dần dần bị chiếm đóng.
 
Hình như mưa đã ngừng, chỉ nghe thấy tiếng nước rơi tí tách dọc theo từng đường cong khúc khuỷu của mái ngói.
 
Quá trình này giống như đang bóc vỏ một cái kẹo ngon nghẻ, bên trong là chiếc kẹo sữa bò trắng tròn.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khiến người ta ham muốn nếm thử một lần.
 
Nghĩ thế nào Chử Lan Xuyên liền làm theo suy nghĩ.
 

 
Dù sao suy nghĩ kiểu này đã ẩn sâu nhiều năm như dây leo từng vòng quấn quanh.
 
Bây giờ mối ràng buộc đã buông lỏng, anh cúi đầu, chỉ lướt thoáng qua nhưng trong lòng lại nghĩ, quả nhiên là mùi vị kẹo sữa bò, vừa mềm vừa dẻo.
 
Vân Chiêu suýt thì đứt cả hơi, cô không nhịn được túm chặt dây lưng áo choàng tắm của anh, cổ họng bật ra âm thanh nhỏ gần như không nghe thấy.
 
Rất nhẹ, nói dễ hình dung hơn chính là lá cây bay rơi xuống hồ nước, dấy lên từng gợn sóng trong lòng anh.
 
Thiếu nữ có chất giọng rất đẹp, giọng nói dường như có thể tan vào trong màn mưa mờ giăng khắp mùa hè của Đại Lý.
 
Cô gái nhỏ của anh, phần môi âm hộ nở rộ trong lòng bàn tay của anh, điều này không thể nghi ngờ khiến bất cứ người đàn ông nào đều cam tâm tình nguyện sa vào trong lưới.
 
Hình như hàm răng sắc bén làm đau làn da mềm mại của cô, cô nhíu mày giãy giụa đẩy anh ra, lời nói mập mờ: “Đừng…”
 
Anh nhận ra cô gái nhỏ căng thẳng, anh cũng không định để xảy ra bất cứ thứ gì vào đêm nay.
 
Ngoài cửa sổ, cả Đại Lý đã chìm trong màn đêm, cho dù mưa vừa xối xuống vẫn có ánh sao sáng trên cao điểm xuyết cho cả bầu trời đêm.
 
Mọi việc chệch hướng đều đã bị kéo về đúng quỹ đạo, suy cho cùng Chử Lan Xuyên vẫn thương cô gái nhỏ chưa trải sự đời, sau khi anh ổn định lại hơi thở liền buông đuôi áo ngắn tay cỡ lớn trên người cô xuống, tay vỗ nhè nhẹ sau lưng cô hứa hẹn: “Không động đến em, tối nay cứ ngủ đi đã, mai anh đưa em về khách sạn.”
 
Bây giờ Vân Chiêu cũng không hiểu vì sao vừa rồi mình giống như chim sợ cành cong, cô rất thích Chử Lan Xuyên, trong lòng thích anh nên nghĩ tới anh sẽ vui vẻ.
 
Xét về mặt tính cách, trừ vấn đề liên quan đến nguyên tắc ra hầu hết thời gian cô đều nhẫn nhục chịu đựng.
 
Sợ Chử Lan Xuyên hiểu nhầm biểu hiện vừa rồi của mình, Vân Chiêu bĩu môi mở to đôi mắt long lanh như nước nhìn anh: “Thật ra, nếu anh muốn cũng không phải không thể…”

 
Lời này vừa nói ra cô lập tức ngượng ngùng một lúc, có phải cô nói thẳng quá cởi mở quá không? Không chừng do bản thân cô tự mình đa tình mà thôi.
 
Trong lòng đã đánh trống lui quân nhưng người đàn ông lại bật cười một tiếng không đúng lúc.
 
Không vì gì khác, chỉ đơn giản vì cảm thấy cô gái nhỏ đáng yêu quá.
 
Đêm nay quả thật anh chẳng làm gì, chỉ tắm nước lạnh vài lần xong lẳng lặng nằm xuống bên cạnh cô.
 
Chử Lan Xuyên có thể ngửi thấy hương thơm trên sợi tóc của thiếu nữ, lúc ngủ cô thích cuộn lại giống kén của con ve nhưng lại không chịu nổi cái nóng của mùa hè nên đôi chân trắng nõn lặng lẽ rộng mở.
 
Sau khi tắm nước nóng cả thể xác và tinh thần của con người rất dễ mệt mỏi, Vân Chiêu cũng vậy nhưng vừa nghĩ anh còn đang nằm bên mình thì dù đôi mắt đang khép chặt nhưng ý thức vẫn còn tỉnh táo.
 
Là cảm giác giấc mơ đẹp trở thành sự thật nhỉ.
 
Cái buổi tối mà giấc mơ đẹp trở thành sự thật mới có thể khiến người ta cảm thấy vất vả nhưng vẫn khá hạnh phúc.
 
Cô nghiêng người, nhích lại gần phía Chử Lan Xuyên đang ngủ.
 
Diện tích căn phòng không lớn, ngủ trên chiếc giường này cũng vậy, không thể lớn bằng chiếc giường trong nhà nên khoảng cách giữa hai người chỉ cần nghiêng người sang là có thể ôm lấy nhau.
 
Chử Lan Xuyên ôm bả vai của cô, xốc mí mắt lên nhìn cô, trong ánh mắt anh chan chứa ánh trăng và khuôn mặt trắng mịn như trẻ con của thiếu nữ.
 
Anh khẽ hỏi: “Còn chưa ngủ…?”
 
Cánh môi kia khẽ mở khẽ đóng, Vân Chiêu mở miệng nói: “Không ngủ được.”
 
Thật ra cô muốn hỏi lại một câu, không phải anh cũng không ngủ hay sao?
 
Nghĩ quanh co thế xong cô vẫn kìm lại được.
 
Dù sao mục đích đến Đại Lý của Chử Lan Xuyên không giống với cô, cô không biết anh đang phải gánh vác trách nhiệm gì, phải rèn luyện thực hiện ra sao mới có thể nộp lại một kết quả hoàn hảo nhất cho cấp trên.
 
Vân Chiêu ôm cánh tay anh, cánh tay của người đàn ông gầy gò chắc khỏe, không phải kiểu trơn nhẵn mà cách một khoảng có thể nhận thấy vết sẹo kia.
 
Đó là huân chương lưu lại trong trường Cảnh sát hoặc lúc đang chấp hành nhiệm vụ của anh.
 
Vết sẹo này thuộc về một Chử Lan Xuyên thẳng thắn trung thành, như núi xanh nguy nga sừng sững hai bên bờ*.
(*Thanh sơn lưỡng ngạn: Xuất phát từ bài thơ Vọng Thiên Môn Sơn của Lý Bạch:
Thiên Môn trung đoạn Sở giang khai,
Bích thuỷ đông lưu chí thử hồi.
Lưỡng ngạn thanh sơn tương đối xuất,
Cô phàm nhất phiến nhật biên lai.
Dịch thơ: Lên núi Thiên Môn ( Chi Điền)
Sông Sở chảy giữa Thiên Môn,
Hướng đông nước đổ lại dồn quay sang.
Non xanh đối diện hai hàng,
Cánh buồm cô độc lướt ngang chân trời.)
 
Cô mới chỉ sờ đến trên cánh tay, những chỗ khác không chừng còn có hàng tá vết thương nữa.
 
Rốt cuộc Vân Chiêu cảm thấy mình vẫn chưa hiểu rõ Chử Lan Xuyên, vết sẹo của anh, quá khứ của anh, vì anh giữ miệng không nói mà cô hoàn toàn không biết gì.
 

Anh gánh vác trên mình sự nghiệp vinh quang nhất nhưng cũng chỉ là con người bình thường, cũng có cơ thể cũng từ máu thịt mà ra, mỗi lần bị thương sao có thể không đau không ngứa, mỗi một lần yếu đuối sao có thể chỉ chịu đựng một mình…?
 
Cô thấp giọng nói, con ngươi như gạch ngói ướt át sau cơn mưa của Đại Lý: “Chử Lan Xuyên, em muốn nghe anh kể chuyện cũ của anh, em muốn biết, anh nói cho em có được không?”
 
Cô gái thấp giọng năn nỉ như vậy khiến lớp áo giáp vững chắc xưa nay của anh cứ thế tan vỡ.
 
Chử Lan Xuyên nâng mu bàn tay lên che đi ánh trăng êm dịu.
 
Anh chìm trong bóng tối mới có thể giữ tinh thần tỉnh táo, một khi nhắc đến nhiều những đau khổ kia sẽ khiến Vân Chiêu phải tiếp nhận cùng anh.
 
“Đừng từ chối em… Em xin anh đó…” Cô không buông tay, tiếng nói vang vọng.
 
Chử Lan Xuyên thở dài một hơi, anh nhìn màn đêm bốn xung quanh dịu dàng nói: “Được.”
 
“Lúc còn bé anh lớn lên ở một nơi giống như Đại viện của bên Quân đội, rất nghịch ngợm, bố anh nói tính cách lúc còn nhỏ của anh giống ông ấy, thuộc kiểu quật cường không chịu thua. Trước năm mười bốn tuổi, anh đánh nhau hai ba lần, nhà khác sắp đạp gãy bệ cửa nhà anh luôn, tất nhiên không phải đến để ăn cơm, mà đến nhà anh để đòi công đạo, đương nhiên thằng nhóc năm đó không nghe ai khuyên răn, không ai có thể quản nổi.”
 
Vân Chiêu cười khanh khách không ngừng, cô nghĩ đến Chử Lan Xuyên cũng có lúc mặt mày xám xịt bị phụ huynh xách tới trước mặt người khác xin lỗi bèn bật cười.
 
Anh vuốt mái tóc dài của cô, giọng nói sát bên tai: “Khi còn nhỏ anh không hiểu chuyện, trong lúc bố anh ẩn giấu nằm vùng, tìm đường sống trong hoàn cảnh khốc liệt anh lại cảm thấy ông ấy không nhớ nhung đứa con trai này nên càng muốn làm gì thì làm khiến mẹ anh rất đau đầu.”
 
“Lúc đó bố anh luôn công tác trong tuyến đầu truy lùng ma túy, ông rất hổ thẹn vì không có thời gian bầu bạn với anh, vụ 4.30 kia theo kế hoạch là nhiệm vụ cuối cùng ông ấy nhận, chỉ cần vụ án này có thể kết thúc thuận lợi thì ông có thể rút lui.
 
Đáng tiếc không thể, ông không được cúi chào lá cờ Tổ quốc trong tiếng tán thưởng và chào đón bằng hoa tươi mà là chôn thân mãi mãi ở nơi biên giới.
 
Giữa hai bố con còn có vô số điều chưa nói hết.
 
Nhưng lúc Chử Hằng còn sống câu ông nói với anh nhiều nhất là: “Lan Xuyên, lớn lên con không nhất thiết phải trở thành anh hùng, nhưng phải làm người ngẩng đầu đón ánh sáng.”
 
Cả đời vô tư, cả đời không lo nghĩ.
 
Anh của bây giờ có lẽ cũng đã hoàn thành được tâm nguyện của Chử Hằng.
 
Chử Lan Xuyên bình tĩnh lại, trong mắt có lửa nóng: “Chiêu Chiêu nhà chúng ta cũng là người ngẩng đầu đón ánh sáng.”
 
Đây chính là cô gái nhỏ anh nhìn mà lớn lên!
 
Bàn tay của Vân Chiêu nắm thành quyền, cô đặt tay ở vị trí của trái tim nói: “Chử Lan Xuyên, em cùng anh.”
 
Hơi thở của anh cứng lại, trong lòng như có cái bánh mật ngọt, chọc vào một cái nước đường ngọt ngào mềm mại bắn ra bốn phía.
 
“Cùng anh làm gì…? Hử?”
 
Cùng anh đợi chân tướng xuất hiện, cùng anh giữ vững nơi thế gian này, cùng anh cả quãng đời còn lại.
 
Đôi mắt của thiếu nữ mông lung, móng tay đã cắm vào da thịt vẫn không cảm giác được đau đớn.
 
Cô nói: “Cùng anh đợi trời sáng.”
 
Mấy năm nay làm cảnh sát anh tìm kiếm chân tướng trong những dấu vết còn lại, cũng được chứng kiến lòng người hiểm ác, nhưng chỉ trong khoảnh khắc này anh lại cảm thấy đêm tối của Đại Lý sáng như ban ngày.
 

Tại biên giới Trung Quốc – Myanmar, tất cả các khâu như một pháo đài kín kẽ gió thổi không lọt, tình hình trong nhà xưởng phức tạp, đang lấy ra nguyên liệu để chế ma túy đá.
 
Hầu Tử gầy như tên trộm báo cáo: “Đại ca, lô hàng này chắc chắn được, giao hàng xong, mấy ngày nữa sẽ lên đường, vận chuyển qua mối thành phố Giang.”
 
Người đàn ông được gọi là đại ca trên mặt có một vết sẹo, hắn ta bóp tàn thuốc có vẻ vô cùng hài lòng với tiến triển này.
 
“Tên cảnh sát kia ra sao rồi?”
 
Hầu Tử hấp háy con mắt, gã ta biết trước mắt Caesar đang thất thế, giao dịch ma túy từ ngoài biên giới vào trong nước còn phải dựa vào Vân Già.
 
Vân Già không có tên của hắn, từ nhỏ hắn chỉ có một bà mẹ hai mắt đã mù, mười tuổi bắt đầu đi ăn trộm, cái tên này là sau khi hắn đi theo “Sơn Ưng” trong miệng cảnh sát – Vân Án, được ông tự tay đặt cho hắn.
 
Việc Vân Án cho hắn lấy họ Vân có thể thấy ông ta gần như coi hắn như là con nuôi của mình.
 
Thế nhưng ai cũng biết, sau vụ nổ lớn kia ngay cả thi thể của Vân Án cũng không tìm thấy, con gái ruột duy nhất của ông ta cũng không rõ tung tích.
 
Vân Già may mắn sống sót, tiếp tục tiếp quản mối làm ăn ở vùng Myanmar.
 
Vậy nên trong lòng của mọi người, hắn ta là người thừa kế hợp lý, có đầy đủ năng lực khiến người khác tin phục.
 
“Tên cảnh sát kia đang ở trong bệnh viện, nhưng xem ra không tỉnh lại nữa…” Hầu Tử nói vòng vo: “Lúc trước em nhìn tên này đã cảm thấy là lạ, quả nhiên mẹ nó tên đó là miếng mồi nhử.”
 
Tạ Chiêu nằm vùng nửa năm trời, mặt ngoài quan hệ với Hầu Tử khá tốt, nhưng Vân Già không cho anh tiếp xúc những nhiệm vụ cốt lõi, nhất là áp giải ma túy, Vân Già rất cẩn thận trong chuyện này, mỗi lần đều tự mình đến kiểm tra.
 
Vật lạnh buốt đặt trên đầu Hầu Tử, gã ta bị dọa sợ quỳ sụp xuống, run họng nói: “Anh Già… Đại ca, em thật sự không biết thằng nhãi đó là người đường kia, em cũng chưa tiết lộ cái gì cho nó…”
 
Vân Già thu súng về, nhìn một hàng thành phẩm trước mặt lắc lư cái cổ: “Nói thế làm tao hối hận thật đấy.”
 
Hắn ta rút ống tiêm ở bên cạnh ra, mắt thấy sắp đâm vào da của Hầu Tử.
 
Hắn ta cười lạnh, không chút do dự nào tiêm một ống cho Hầu Tử, giọng nói như ngâm trong kịch độc lạnh lẽo: “Hối hận không để tên cảnh sát nằm vùng kia cảm nhận được chút hương vị bị tiêm ma túy vào người…”
 
Bằng không sao hắn có thể bắt chước Vân Án.
 
Vân Án giỏi nhất việc tra tấn người khác, hắn còn chưa bằng được một phần nghìn của Vân Án.
 
Hai mắt Hầu Tử dại ra, bả vai run rẩy quỳ trên mặt đất, nhìn dáng vẻ kia có lẽ là không đứng lên nổi.
 
Vân Già vòng qua gã, phân phó thủ hạ: “Kéo nó xuống cắt đầu lưỡi đi.”
 
Người đứng cạnh gật đầu, lôi như lôi xác chết vào phòng, mệnh lệnh của Vân Già không ai dám chống lại.
 
Một tiếng hét thảm thiết xé toạc bầu trời đêm.
 
Vân Già cầm chìa khóa một mình đi lên sân thượng trên tầng cao nhất, trời tảng sáng, đường chân trời một màu xám trắng.
 
Rượu đỏ say lòng người lắc lư trong ly, màu đỏ như màu máu khiến hắn ta vui vẻ.
 
Caesar mất đi quyền lực lại bị giám sát chặt chẽ đã là một tên bỏ đi, nên gần đây hắn ta luôn thử liên hệ với Nhị công tử nhà họ Đàm, định để Đàm Yếm đưa ra cây dù bảo vệ đáng tin cậy cho những giao dịch này.
 
Đàm Yếm là một tên khó chơi, hắn ghét Caesar nên tự nhiên không có hứng thú với cành cây Vân Già ném ra này.
 
Nhưng việc giao dịch gấp không chờ nổi, người nào cũng quan tâm đến lợi ích, hắn ta tin tưởng Đàm Yếm sẽ hợp tác với mình.
 
Uống xong rượu đỏ, Vân Già đi vào phòng ngủ, hắn không bật đèn, dựa theo cảm tính sờ đến khung hình kia.
 
Đó là bức ảnh chụp chung duy nhất hắn ta còn giữ lại, cô gái trong bức ảnh cùng lắm mới chỉ tầm bốn năm tuổi, tay trái cầm hồ lô đường mua trên trấn, tay phải bị hắn nắm lấy, không hề rụt rè, khóe miệng nở nụ cười ngọt ngào.
 
Nhưng tất cả đã là quá khứ, từ khi hắn ta chọn gây ra vụ nổ lớn kia, hắn đã trở thành kẻ phản bội.
 
Phải rồi, Vân Án có thể một tay không chế, hắn ta cũng có thể, còn đối với người gọi là em gái kia… chết hay sống không liên quan gì đến hắn.

 
Chỉ có trở thành người thống trị mới không mặc người khác định đoạt.
 
Vân Già đè khung hình đang đứng thẳng xuống, như đang đè nén hồi ức về quá khứ xám xịt.
 
Sáng sớm ở Đại Lý, chim chóc đậu đầu cành cây líu ríu, vỗ cánh bay từ nhánh cây đến trên cột điện.
 
Vân Chiêu tỉnh lại, cô nhận ra mình thế mà lại rúc vào trong ngực Chử Lan Xuyên.
 
Cánh tay của người đàn ông đặt trên thắt lưng của cô, nửa người dưới không di chuyển được phân nào, cô gái nhỏ không biết không nên trêu chọc người đàn ông vào lúc sáng sớm.
 
Cô nổi hứng đùa ác, chậm chạp thổi hơi lên mi mắt anh.
 
Anh ngủ khá nông lại bắt gặp cô gái nhỏ không an phận như thế, cổ họng hơi nhúc nhích ôm cô càng chặt hơn.
 
Trong đầu Vân Chiêu như có pháo hoa nổ tung, màu sắc rực rỡ phun trào trong nháy mắt, cả người cứng lại không dám động đậy, rõ ràng cô cảm nhận được cái gì hơi cộm eo.
 
Vành tai lại đỏ rực, cô thầm nghĩ nhất định anh đang cố ý.
 
Hiếm thấy lúc Chử Lan Xuyên rời giường còn hiện lên vẻ lười biếng, anh tỉnh táo nói: “Đợi lát nữa anh đưa em về.”
 
Không có điềm báo trước nào, áo choàng tắm bỗng trượt xuống, anh cầm chiếc áo ngắn tay bên cạnh lên chuẩn bị chui qua đầu.
 
Vân Chiêu kêu lên một tiếng, cuống quýt che chặt mắt.
 
Sao lại có thể lần sau còn quá đáng hơn lần trước nữa…?!
 
Nhưng cô cũng phải thừa nhận rằng cô nhìn thấy hình dáng cơ bụng đẹp mắt và đường nhân ngư của anh, còn bùng nổ hơn cả tưởng tượng của cô.
 
Động tác mặc quần áo của anh rất nhanh, không hề dây dưa dài dòng nên trong nháy mắt thiếu nữ che mắt lại anh đã mặc ngay ngắn xong áo ngắn tay và quần dài.
 
Chử Lan Xuyên kéo mười ngón tay đang che mắt của cô ra, mỉm cười nói: “Còn không mở mắt?”
 
Cô quả thật không chịu thua kém!!!
 
Vân Chiêu cũng đến phòng ngủ đổi váy, lúc ra ngoài mới nhận ra Chử Lan Xuyên không có trong phòng mà đứng bên cửa sổ được bao phủ trong một lớp ánh sáng óng ánh.
 
Cô híp mắt đứng trước cửa sổ, mặt trời mới nhô lên, từ trong tầng mây tỏa ra những tia nắng chói mắt.
 
Sau mấy ngày mưa liên miên, hôm nay là một ngày mặt trời tỏa nắng chói chang ở Đại Lý.
 
Chử Lan Xuyên xuống dưới lầu mang hai suất ăn sáng lên, từ hôm qua Vân Chiêu bắt đầu cảm thấy không chân thực, nhưng bây giờ lửa khói rất rõ ràng.
 
Tất cả không phải giấc mộng đẹp đẽ năm mười ba tuổi.
 
“Đến ăn sáng nào.” Anh gói hai suất bánh gạch cua, còn bê cả suất canh nóng.
 
Mùi thơm của thức ăn khiến cô càng vui vẻ hơn, nhảy cẫng đến trước mặt anh.
 
Hầu hết thời gian quanh người Chử Lan Xuyên không dính lửa khói, anh lý trí đầy mình, luôn có thể tỉnh táo phán đoán, đối mặt với nguy hiểm cũng có khí phách sát phạt quyết đoán.
 
Bây giờ người đàn ông đang bê một bán canh, trong mắt hàm chứa sự dịu dàng cách một làn khói nóng hổi vẫn thấy rõ.
 
Cô gái không đi dép lê, mười ngón chân nhỏ co lại một chỗ, cô uống một ngụm canh xong kéo Chử Lan Xuyên đến bên giường.
 
Giờ này trời xanh ở trên cao, mây trắng mềm mại, khoảnh khắc mặt trời mọc vô cùng hùng vĩ.
 
Cô cong môi, trong mắt lấm tấm những vụn sáng: “Anh trai nhìn kìa… Trời sáng rồi.”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận