Mặt biển xanh thẳm, cơn gió vi vu lướt qua mặt, du thuyền cách đó không xa dừng lại làm gợn lên từng đợt sóng biển.
Màu mắt của Vân Già hơi tối, ánh mắt hắn nhìn cô như một gã thợ săn nguy hiểm, không hề giấu diếm tính xâm lược.
Cô gái bị hành động bất ngờ này của hắn dọa giật nảy mình, vừa tức vừa buồn bực, đôi con ngươi lấp lánh dưới ánh mặt trời như hai viên hắc diệu thạch*.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
(*Hắc diệu thạch hay Black Obsidian là một loại đá nham thạch hình thành từ dung nham núi lửa thời kỷ băng hà, có độ từ trường tốt nhất và độ trong suốt cao nhất.)
Hắn ta liếm môi, không khỏi nhớ đến con gấu bông ngày xưa cô bé ôm trong ngực, trên đó còn khâu hai chiếc cúc áo màu đen.
“Không nhận ra anh trai?” Tay Vân Già nâng vành mũ, cười khẽ khàng.
Hắn còn nhớ rõ hồi cô bé bốn năm tuổi trông rất giống con búp bê vô cùng hoạt bát, gặp ai cũng cười ngọt ngào, không hề rụt rè chút nào.
Dù cho Vân Án đối với người ngoài uy nghiêm thế nào về trước mặt con gái nhà mình cũng sẽ nở nụ cười.
Chẳng qua đến tận bây giờ Vân Án vẫn chưa nhắc đến mẹ ruột của cô bé là ai, ngoại trừ thân tín của ông thì những người khác cũng chỉ biết đến cái tên Linh Linh, rất ít ai thấy mặt của cô bé.
Vân Chiêu nhíu mày, lúc người đàn ông vừa chạm vào sợi tóc của mình liền nhanh chóng né tránh.
Trước giờ cô không biết ngoài Chử Lan Xuyên ra mình còn có anh trai nào khác?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đã thế cái người tự xưng là anh trai của cô nhìn dáng vẻ chẳng giống người tốt lành gì.
Trong lòng nổi lên hồi trống cảnh báo, Vân Chiêu vẫn giữ khuôn mặt bình tĩnh, dùng lời lẽ chính đáng cảnh cáo: “Anh còn làm loạn như vậy tôi sẽ báo cảnh sát.”
Vốn dĩ đang sóng yên biển lặng đột nhiên gió lớn thổi cuồn cuộn, bao nhiêu du khách đang cho hải âu ăn bị cuốn bay mũ đi, tiếng kêu gọi í ới.
Nghe thấy hai chữ báo cảnh sát (Bên Trung là báo cảnh), sắc mặt của Vân Già cũng bất chợt thay đổi như ngoài biển, hắn ta ném mũ đi, cố ý để gió lớn thổi bay chiếc mũ che nắng đi, theo cơn gió mát thổi đến mênh mang vô tận.
“Báo cảnh sát à?” Người đàn ông giống như nghe thấy lời nói cực kỳ buồn cười nào đó, khóe miệng lộ ra một nụ cười vô cùng mỉa mai.
Hắn ta nghĩ, cảnh sát có giỏi giang hơn nữa thì sao, không phải là vẫn không bắt được hắn hay sao?
Bản thân là một người vô cùng ích kỷ, trong tiềm thức của Vân Già không hề có hai chữ “chính nghĩa”.
Ở Myanmar, trong ruộng của người dân bình thường còn trồng rất nhiều cây anh túc, mỗi mùa thu hoạch tập trung biến thành cả biển phấn bao la, hương thơm phát tán xung quanh, những thứ này chính là nguyên liệu làm ra ma túy mà bên đó nhiều lần cấm.
Thấy sự mê mang trong đôi mắt của cô gái, người đàn ông nói nhẹ nhàng hơn, hơi thở như có như không vẩn vơ bên tai cô: “Không sao đâu Linh Linh, những chuyện em quên anh sẽ dần dần giúp em nhớ lại.”
Đây là lời thì thầm chỉ thuộc về hai người.
Hắn phải làm, chẳng qua để cô nhớ lại rồi mới tận tay phá hủy tất cả, làm như thế này chỉ là dùng cách Vân Án đối xử với hắn để đáp trả mà thôi.
“Gặp lại sau…”
Vân Già huýt sáo, giẫm trên cát mịn bên bờ biển phất tay, cư xử cực kỳ tùy ý trong cuộc gặp gỡ đầu tiên này.
Vừa đúng lúc Tưởng Xảo ôm phao bơi chạy tới, trên mặt và cổ khắp nơi đều là nước như đóa phù dung nở rộ trong làn nước, cô nàng mang theo tinh thần phấn chấn riêng biệt của con gái ở độ tuổi này.
“Chiêu Chiêu, sao cậu không đến chơi cùng? Vừa tán chuyện với ai đấy?” Cô bạn kéo cánh tay của Vân Chiêu, hai người cùng đi đến chỗ du thuyền nghỉ ngơi.
Trong lòng Vân Chiêu đầy tâm sự lắc đầu, áy náy cười: “Mình bỗng thấy hơi váng đầu, cứ để mình nghỉ ngơi một lát, các cậu chơi trước đi.”
“Không sao chứ?” Tưởng Xảo thấy sắc mặt cô không đúng liền quan tâm hỏi.
Không thể không nói có một người bạn luôn quan tâm săn sóc mình thật sự rất hạnh phúc.
Vân Chiêu đẩy vai của cô bạn, ai da một tiếng: “Yên tâm, mình không sao hết, cậu cứ vui chơi thỏa thích đi, mình nhập cuộc ngay đây.”
Lúc này Tưởng Xảo mới thôi lo lắng, cười hì hì nói: “Vậy được, nói lời giữ lời, đến lúc đó không cho lâm trận bỏ về khách sạn đâu.”
Sau khi đồng ý vô số yêu cầu vô lại của Tưởng Xảo, Vân Chiêu mới ngồi một mình ở cuối du thuyền, híp mắt nhìn ánh nắng đang chiếu thẳng mình.
Du thuyền bắt đầu chạy, gió biển thổi nhè nhẹ bốc lên mùi tanh mặn mòi chỉ có ở biển cả.
Đuôi thuyền tung lên từng đóa bọt sóng giống như làn váy của thiếu nữ, gợn sóng chập trùng, thỉnh thoảng có giọt nước bắn tung tóe lên da thịt để rồi bốc hơi trong khoảnh khắc phơi mình dưới nhiệt độ của mặt trời, cả người mát mẻ trong suốt.
Bên trong mái che nắng của du thuyền, đám người đang nâng ly, chủ đề không còn gì khác ngoài thêm đá vào sâm-panh, muốn ly cocktail bao nhiêu độ, nói cười vui vẻ thế này mới là một chuyến vui chơi đúng nghĩa.
Mà cô bị vây tại bờ đối diện, có bơi lội nữa cũng chẳng thể đến điểm cuối của đám người.
Sau khi biết thân thế của mình, Vân Chiêu đã từng có lúc cảm thấy may mắn, cô không nhớ những chuyện xảy ra trước năm năm tuổi, có lẽ là một nhát dao của vận mệnh cắt đứt đi những thống khổ mà dòng máu chảy trong người cô mang lại.
Nhưng bây giờ tính thế nào?
Nếu những lời người đàn ông nói hôm nay là thật, về sau chắc chắn sẽ diễn ra tiết mục người thân gặp nhau, tương lai như biển sương mù mênh mông, khó bề phân biệt.
Vân Chiêu chơi mấy trò chơi trên biển cùng Tưởng Xảo mãi đến khi màn đêm buông xuống, mệt đến mức sức cùng lực kiệt, hận không thể quay về khách sạn rửa mặt qua loa rồi ngủ luôn.
Lúc đứng trước gương cô mới phát hiện trên khuôn mặt mình có vết đỏ nhỏ, rõ ràng đã thực hiện đầy đủ các bước bảo vệ nhưng vì làn da non nớt nên không tránh khỏi bị bỏng nắng.
Vân Chiêu thông báo luôn một câu cho Tưởng Xảo, bảo hoạt động ra biển ngày mai cô không đi theo nữa.
Tắm rửa tỉ mỉ xong Vân Chiêu tìm được một lọ kem nha đam trong túi, cô cẩn thận bôi lên chỗ bị bỏng nắng.
Sữa dưỡng thể trên người vẫn chưa khô, cả người cô toát lên mùi cỏ roi ngựa, là mùi chanh thoang thoảng.
Tắt đèn nằm xuống, màn hình di động bỗng lóe lên, Vân Chiêu nhìn mục liên hệ “Anh trai” kia một lúc lâu.
Rất nhớ anh, nhưng lại sợ trễ nải anh hoàn thành nhiệm vụ, tâm trạng mâu thuẫn đan xen nhau cuối cùng biến thành tiếng thở dài.
Nửa ngày trời chưa ngủ được, Vân Chiêu lại ngồi dậy chọn lựa mấy tấm bưu thiếp chuẩn bị viết mấy lời chúc, tay cầm chiếc bút máy Đàm Yếm tặng cô, viết chữ cực kỳ lưu loát.
Rốt cuộc viết mãi viết mãi, tất cả phần ký tên của bưu thiếp đã biến thành Chử Lan Xuyên.
Chữ mạ vàng in ở mặt sau của bưu thiếp, mặt chính là cảnh biển xanh thẳm của Đại Lý phủ kín con ấn của bưu điện, rất thích hợp làm quà kỷ niệm.
Cô không còn sức lực úp mặt vào lòng bàn tay, nhịp tim thoáng đập mãnh liệt, tất cả tình cảm như nước lũ cuồn cuộn nuốt chửng cô.
Điện thoại trên mặt bàn rung lên.
Tin nhắn đến từ Chử Lan Xuyên, nội dung rất ngắn gọn: [Tự chăm sóc mình, ngủ ngon.]
Hóa ra sự chia cách ngắn ngủi cũng khiến người ta nhớ nhung đến tận xương tủy.
Cô đậy kín nắp bút máy lại, nằm co ro ở đầu giường, đắn đo nửa ngày trời mới gõ chữ trả lời: [Chưa ngủ, anh vẫn ổn cả chứ?]
Không đợi anh trả lời tin nhắn, điện thoại hiện luôn lời mời tham gia cuộc gọi video.
Trong lòng cô gái hoảng muốn chết, lại băn khoăn có phải mình vừa ngủ đầu tóc đã rối không, chuông vang lên mười mấy giây rồi cô mới ấn nút trả lời.
Chử Lan Xuyên chìm trong bóng đêm đen kịt, dưới ánh đèn u ám anh cũng có dáng vẻ mệt mỏi vừa tắm xong, nhưng không cần trau chuốt gì vẫn rất đúng mực, liếc mắt bừa một cái cũng khiến người khác mắt đỏ tim đập.
“Nhớ anh hả?” Anh lưu luyến hỏi, trong giọng nói còn có vẻ tùy ý không thể che giấu.
Người đàn ông thẳng thắn giở trò khiến cô không có sức lực chống đỡ, đôi môi đỏ như bộ đồ ngủ màu đỏ cherry làm người ta muốn cắn thử một miếng.
Trước khi đến Đại Lý cô đã cố tình chuẩn bị bộ đồ ngủ này, nghĩ đến việc đi chơi vào mùa hè, chất liệu sợi tổng hợp nhẹ tênh, phần váy ở đầu gối phất phơ, dưới dây váy là xương quai xanh như ẩn như hiện lộ ra cả vùng vai và cổ trắng như tuyết.
Nếu nhìn phía sau càng lớn mật hơn, thiết kế vải ren sợi mỏng, hai màu trắng đỏ đan xen đủ loại phong tình.
Nói phải thì có vẻ cô gấp gáp không nhịn nổi, nói không phải thì lại thể hiện rõ cô cực kỳ vô lương tâm.
Dưới tình cảnh tiến không được mà lùi cũng chẳng xong, Vân Chiêu thông minh đá chủ đề nói chuyện về bên Chử Lan Xuyên, nhìn chằm chằm người đàn ông với đôi mắt như màu nhung tơ thiên nga đen trong video: “Anh trai thì sao, nhớ em không…?”
Giọng điệu nũng nịu chơi khăm anh nhưng không che giấu nổi nét ngây thơ của cô gái.
Không thể nghi ngờ cô đang đợi đồng thời cũng mong mỏi câu trả lời của anh.
Tất nhiên Chử Lan Xuyên hiểu rõ ý nghĩ kia của cô, anh tiện tay vuốt sợi tóc trước trán, trên vầng trán đầy đặn là cặp lông mày sắc bén, mà dưới mắt lớp băng tuyết lạnh lẽo kia đã tan rã chỉ còn dòng nước ấm ngầm chảy.
“Nhớ, sao có thể không nhớ được?”
Anh không hề trúc trắc mà thẳng thắn nói ra, đánh thẳng vào trái tim cô.
Nếu có thể anh hận bây giờ không thể ôm cô hôn khắp từng tấc núi sông, nhìn cô động tình trầm luân.
Có thể do anh sinh ra đã vậy, cũng có thể do sự dạy dỗ của Chử Hằng mà Chử Lan Xuyên như cán ô không dễ gãy, bên ngoài chống chọi với gió tuyết lạnh buốt, bên trong ấm áp nóng bỏng gột rửa linh hồn.
Khóe môi Vân Chiêu nhếch lên nở nụ cười ngọt lịm, con mắt cô cũng vậy, cười cong như vầng trăng, không có câu nói dỗ ngon dỗ ngọt nào có thể làm cô vui sướng như sự thẳng thắn của anh.
Việc điều tra hôm nay không thuận lợi, Chử Lan Xuyên biết sau khi Vân Án mất tích, “đế quốc ma túy” mà ông ta dựng nên vẫn không sụp đổ, rốt cuộc là ai tiếp quản? Đây mới là vấn đề quan trọng nhất.
Nhưng bây giờ anh tạm thời gác bỏ những suy nghĩ này, trước mặt cô gái nhỏ phải thả lỏng cơ thể.
Chử Lan Xuyên vẫy tay, lại gần ống kính hơn: “Tránh xa như vậy làm gì?”
Quả nhiên ở gần camera như vậy ngũ quan của người đàn ông vẫn hoàn hảo không có khuyết điểm, chỉ cần đưa khuôn mặt này ra cũng có không ít cô gái nhào tới.
“Hôm nay em bị bỏng nắng, giờ xấu lắm.” Cô ồm ồm nói, nghĩ đến việc bị bỏng nắng liền buồn bực, cũng không biết trước khi về thành phố Giang có biến mất được không.
Chử Lan Xuyên bật cười, phản ứng* ngây thơ kỳ lạ này của cô làm anh choáng luôn.
(*Nguyên văn: Hồi não lộ (đường về não) hiểu đơn giản là dây thần kinh dẫn đến não, nếu đường về não mà có vấn đề sẽ dẫn đến phản ứng chậm. Từ này cũng được hiểu là hành động.)
Mi mắt anh rủ xuống, giọng nói thành kính: “Dù em có bảy tám chục tuổi cũng không xấu.”
Nếu muốn lựa chọn làm bạn với nhau đi đến hết cuộc đời này, dáng vẻ gì cũng sẽ thấy, vốn không chia ra đẹp hay xấu.
Nhưng tối nay cô không buông tha anh, chơi khăm hỏi tiếp: “Vậy đến lúc đó anh sẽ chê em già, đi tìm mấy em gái trẻ tuổi phải không?”
“Không đâu.” Anh vẫn nở nụ cười dịu dàng, nói chắc như đinh đóng cột: “Chiêu Chiêu em phải biết… Có vài người không thể thay thế được.”
Cô có ý nghĩa này đối với anh.
Thuở nhỏ Chử Lan Xuyên nổi loạn, đã từng chơi trống, đua xe thậm chí đánh người khác răng rụng đầy đất, cả người anh tràn đầy hơi thở phản nghịch, kiêu ngạo không chịu khuất phục.
Cách Chử Hằng giáo dục anh không phải là đánh chửi mà để tự anh nhận thức lại, nhưng ông nội từng làm cách mạng lại không giống bố anh, ông dạy dỗ trên tinh thần roi vọt, cả đời trung thành thẳng thắn không thể chấp nhận nổi thiếu niên chơi bời nghịch ngợm, ông nội đã cho anh không ít trận đòn.
Cho dù đã từng ăn chơi sa đà*, tính tình thiếu niên nay đã chìm lắng, con tim mềm mại của anh cũng chỉ chứa đựng được một người mà thôi.
(*Nguyên văn: Tiên y nộ mã (Quần áo mới ngựa tức giận?): Từ thông dụng trên mạng, câu gốc là “Quần áo đẹp, ngựa khỏe”, dùng để miêu tả dáng vẻ rất buông thả rất nhiều tiền.)
Cô đã nghe rất nhiều lời tỏ tình nhưng ý nghĩa của bốn chữ không thể thay thế lại đặc biệt nhất, đè vào lòng cô như nặng cả ngàn cân.
Cách ống kính gần hơn anh mới nhìn rõ bưu thiếp nằm lung tung trên bàn, anh thong thả hỏi: “Đang viết gì?”
Vân Chiêu vội vàng che mấy chữ viết kia đi, trên đó toàn là tên của anh.
Rất giống lúc còn học trung học, cô chỉ dám tranh thủ thời gian nghỉ trưa ít ỏi để thổ lộ hết tâm tư yêu thầm vào trang giấy nháp.
“Không, không có gì.” Cả cơ thể của thiếu nữ nằm rạp theo động tác nhoài người xuống, đường cong uốn lượn, da thịt trắng như tuyết càng lộ nhiều hơn.
Cổ họng anh thắt chặt, rung động tuôn trào về một chỗ.
Vân Chiêu không hề nhận ra chút gì, cô cất kỹ bưu thiếp xong thản nhiên nói: “Mấy ngày nữa em từ Đại Lý bay về thành phố Giang với Tưởng Xảo, một mình anh… phải bình an nhé.”
Dây váy lỏng lẻo, da thịt thiếu nữ trắng như trứng gà bóc, như chiếc bánh nếp dẻo sống động như thật.
Anh lại nhớ lại cảm xúc trên tay vào đêm hôm đó, vừa thơm vừa mềm, là mùi hương dịu dàng thu hút tâm trí người khác.
Cô thử thăm dò hỏi một câu: “Anh trai… Anh có nghe thấy không?”
Thấy Chử Lan Xuyên không nói chuyện, ánh mắt Vân Chiêu đầy vẻ nghi hoặc, cô tưởng tín hiệu không tốt bèn tiến thêm lên trước, tất cả cảnh đẹp trước mặt anh không ngừng phóng to hơn.
Hơi thở anh dồn dập, không khỏi có cảm giác miệng đắng lưỡi khô: “Phải sửa cách gọi thôi Chiêu Chiêu.”
Giọng nói khàn khàn, nghe vào thấy mềm nhũn cả xương.
Bên ngoài cảnh biển trời sao lấp lánh, gió biển về đêm thổi lồng lộng, sóng biển vỗ bờ không ngừng, thủy triều lên xuống để lại dấu vết trên bãi cát, tiếng chim hót yếu ớt phá vỡ sự yên lặng xung quanh.
Trong mắt cô gái nhỏ chợt lóe lên ánh sáng, cố tình gợi lên ham muốn của anh: “Không gọi là anh trai thì gọi là gì?”
Rõ là biết rồi còn hỏi.
Nhưng cô lại gập chân ngồi dậy, ngón tay mân mê trên cánh môi, khuôn mặt hồn nhiên ngây thơ: “Gọi là chú có được không…?”