Pháo hoa nồng nhiệt

Hôm nay rõ ràng là một ngày đẹp trời ở Đại Lý.
 
Trời xanh trong lành, bầu trời trải vạn dặm không một gợn mây, xanh biếc trong suốt, chỉ có phía chân trời có đường màu trắng, nếu trời và biển gần nhau thì nói là bức tranh non sông cũng không quá lời.
 
So sánh với Đại Lý thơ mộng trữ tình thì Đàm Yếm thấy hắn thích thành phố Giang hơn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Thành phố Giang ít khi có cảnh trời trong suốt, hầu như lúc nào cũng có sương mù mênh mang giăng trên thành phố, hắn rất tận hưởng không khí đè nén đó.
 
Bóng tối và ban ngày vốn đối lập nhau, sống lâu ở nơi không có ánh sáng trên đầu rồi cũng sẽ bất chợt quên đi sự tồn tại của ánh sáng.
 
Đàm Yếm dừng bước, đau ốm trong thời gian dài khiến làn da của hắn trắng gần như bệnh hoạn.
 
“Đàm tổng?” Vân Già đứng trước Đàm Yếm mấy bước, nhíu mày không hiểu.
 
Hắn giơ tay ra, lòng bàn tay hướng lên trên, ánh nắng lọt qua khe hở giữa các ngón tay, một tia nắng mong manh nhảy nhót trên đường chỉ tay.
 
Vân Già không thể hiểu nổi tại sao Đàm Yếm đột nhiên dừng lại, giống như đang nhìn thấy hành động của một đứa trẻ năm sáu tuổi.
 
Nhưng ai cũng biết vị công tử này nhà họ Đàm vốn máu lạnh, rõ ràng cả ngàn vàng đã bốc hơi cũng không thèm chớp mắt lấy một cái, thật khiến người ta không thể nhìn thấu.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lúc nhỏ Vân Già sống trong thế giới kẻ mạnh làm chủ nên tự luyện thành bản lĩnh như một con mèo hoang, về sau dù có được Vân Án nhận làm con nuôi thì cũng không thể nào từ bỏ thói xấu kia.
 
Đương nhiên là hắn ta coi Đàm Yếm như đồng loại của mình.
 
Trước kia Caesar có dã tâm, hai người hợp rơ nhau nhưng Vân Già luôn rõ mối quan hệ lợi ích không thể phát triển lâu dài được.
 
Loại người như bọn hắn sao có thể thật lòng đối xử với người khác?
 
Đàm Yếm nắm chặt tay, ánh mắt vẫn bình tĩnh, hắn lạnh nhạt mở miệng: “Đi thôi.”
 
Hắn cất gọn những ảo tưởng từ thuở nhỏ lại trở về vị trí của chúng, vứt bỏ toàn bộ những ánh sáng kia ra sau lưng.

 
Phải rồi, cậu bé cô đơn hay ngưỡng mộ người khác đã chết từ lâu, bị chính tay hắn bóp chết trong giấc mộng đẹp đẽ.
 
Chuyến đi lần này của Đàm Yếm không cho một ai trong Đàm thị biết, cô đơn một mình, thậm chí còn không dắt quản gia theo.
 
Đây là yêu cầu của Vân Già, hắn làm được rồi, cũng không còn đường nào để quay đầu.
 
Vân Già giống một chủ nhà hiếu khách dẫn Đàm Yếm tham quan đế quốc ma túy thuộc về hắn ta, điều này khá lạ lùng trong mắt các anh em trong xưởng.
 
Tính Vân Già vốn đa nghi, lúc vào hay ra xưởng đều phải cầm chắc chìa khóa, mỗi tháng lại đổi khóa một lần, thế mà lần này lại đường đường chính chính dẫn người khác vào đây tham quan.
 
“Đàm tổng, anh xem đây là hoa anh túc, là nguyên liệu chế tạo của tôi, được trồng trong vườn hoa ở căn biệt thự của tôi…” Lúc nói câu này Vân Già hoàn toàn chìm đắm vào thế giới của riêng mình, trong ánh mắt dấy lên ánh sáng sắc bén.
 
Đàm Yếm cũng chẳng hứng thú với mấy thứ này, hắn lạnh nhạt xem qua, tay xoay chiếc nhẫn xanh ngọc trên ngón cái: “Lúc nào có thể trao đổi về chuyện của Vân Chiêu?”
 
Vân Già không ngờ cô em kia lại quan trọng với Đàm Yếm đến thế, xoay người đổ thuốc thử vào trong thùng, ánh mắt rét lạnh: “Đàm tổng còn thâm tình hơn tôi tưởng tượng nhỉ.”
 
Thật ra không phải vậy, ai ai cũng biết Đàm Yếm bạc tình bạc nghĩa, cô em gái kia không hề có quan hệ huyết thống với hắn ta, hắn ta mà bảo vứt bỏ thì thật sự có thể buông tay mặc kệ.
 
Nếu nhất định phải nói đến thâm tình, từ này chỉ có thể dùng với người đặc biệt.
 
Nhưng Đàm Yếm lại gấp gáp không chịu được như thế Vân Già cũng không kéo dài thêm, hắn ta dẫn người đến phòng tiếp khách của biệt thự.
 
Trong lúc đó Vân Già cũng mở bút ghi âm lên, hắn ta chống một tay trên bàn trà thản nhiên hỏi: “Đàm tổng muốn rượu vang hay trà?”
 
“Không cần cái gì.” Từ đầu mày đến khóe mắt của Đàm Yếm đều lộ ra vẻ suy sụp, nỗi phiền muộn trong lòng không xua đi được.
 
Tay Vân Già đang pha trà hơi ngừng lại, hắn ta phối hợp sai người rót chén Đại Hồng Bào*, khóe miệng vẫn nở nụ cười rét buốt: “Đàm tổng yên tâm, tôi không cho thứ khác vào trong trà đâu.”
(*Trà Đại Hồng Bào hay còn gọi là Nham Trà Vũ Di là một loại trà thuộc dòng Ô long xuất xứ từ núi Vũ Di, Phúc Kiến, Trung Quốc. Đây là một trong Thập Đại Danh Trà, vị trà ngọt dịu ngọt đượm hương lan. Giá thành 1,2 triệu USD/1kg. Tham khảo: Plantrip-Cha.)
 
Đàm Yếm cũng cười đáp lại, chẳng qua khóe miệng hắn cong lên, mắt nhìn thẳng vào chén trà kia, “Từ lâu tôi đã từng chết một lần, cũng chẳng sợ những thứ này.”
 
Vân Già rất thưởng thức thái độ này của hắn, sau khi nhấm ngụm trà cũng buông lỏng cảnh giác: “Cả tấm chân tình của Đàm tổng, chuyện liên quan đến Vân Chiêu tôi biết gì sẽ nói hết.”

 
“Trước khi quản lý các giao dịch ma túy, Vân Án vốn là một giáo sư hóa học, cái này cũng bất ngờ thật đấy, sao lại không an phận làm một giáo sư hóa học đi, lại phản bội đạo đức nghề nghiệp chọn cuộc sống tối tăm không thấy ánh mặt trời, rốt cuộc là vì sao?”
 
Trong ánh mắt sắc bén của Vân Già bỗng ảm đạm trong giây lát: “Về sau tôi gặp được vợ ông ấy, khí chất khá dịu dàng, nói về ngoại hình thì Vân Chiêu cũng khá giống bà ấy, nhưng không may là khi đó bà ấy đang thoi thóp, trạng thái tinh thần rất kém.”
 
“Bà ấy ốm yếu cũng do có nguyên nhân cả, nguyên nhân liên quan đến Vân Chiêu.”
 
Đôi tay đang đan nhau của Đàm Yếm thắt chặt hơn, dường như định bóp nát chiếc nhẫn kia, hơi thở trong cổ họng hắn cứng lại, hỏi sát chủ đề: “Nguyên nhân gì?”
 
“Lúc bà ấy mang thai bị chẩn đoán mắc bệnh tim, bệnh nhân bị bệnh tim không thể sinh con được, nếu không sẽ khiến cơ thể chịu nhiều thương tổn, Vân Án nghĩ đi nghĩ lại định bỏ đứa bé này đi, giữ lại tính mạng cho vợ ông ấy. Thế nhưng bà ấy lại khăng khăng nhất quyết phải sinh Vân Chiêu ra, bác sĩ nói với Vân Án, căn cứ vào tình trạng sức khỏe của bà lúc ấy nếu không làm phẫu thuật tim luôn thì chắc chắn không sống nổi năm năm. Lúc đó Vân Án không thể bỏ ra nhiều tiền đến vậy để làm phẫu thuật, cả nhà rơi vào đường cùng, đúng lúc đó ông ấy thấy cơ hội giao dịch ma túy ở biên giới Trung Quốc - Myanmar nên đã dùng chỗ kiến thức hóa học trở thành trùm buôn thuốc phiện lớn nhất đất nước.”
 
“Mẹ em ấy mắc bệnh…?” Đàm Yếm muốn nói lại thôi, sắc mặt thoáng hiện lên nỗi buồn vô cớ.
 
Vẻ mặt Vân Già vẫn lạnh nhạt, giọng điệu xa cách: “Bà ấy vẫn qua đời, dù có làm phẫu thuật thì cũng không sống nổi năm năm. Trước đó Vân Án cực kỳ cưng chiều cô con gái này, nhưng khi vợ nhắm mắt buông xuôi khiến ông ta oán hận trong lòng, quy nỗi đau khổ này lên người Vân Chiêu, cho rằng tại Vân Chiêu ra đời đã hại chết người ông yêu, từ đó về sau ông ấy chỉ muốn tống con bé đi.”
 
Chuyện về sau đương nhiên xảy ra, Vân Án liên hệ với thủ hạ phụ trách của quán bar Triều Mộ, định để Trương Trình Linh mang đứa con này đi khuất mắt mình, giúp ông ta nuôi lớn nó.
 
Cũng chính vì lần tống đi này mà Vân Chiêu cứu được một mạng.
 
Cô không bị cuốn trực tiếp vào vụ nổ lớn kia, tuy nhiên lại tận mắt chứng kiến thảm cảnh này nên mất đi tất cả ký ức trước năm tuổi.
 
Bình tĩnh mà nói thì con trẻ có tội lỗi gì sao?
 
Vân Án rõ ràng hơn ai hết, đây không phải lỗi sai của Vân Chiêu.
 
Nhưng ông vừa nhìn thấy Vân Chiêu sẽ nhớ đến khuôn mặt, nhớ đến nụ cười của người vợ đã qua đời của mình, ngực ông như thể bị một thanh dao bôi đầy độc đâm vào, nhát nào cũng có thể lấy mất mạng.
 
Ông chìm nổi trong bể khổ của sự hối hận và dã tâm không ngừng tăng lên, cuối cùng suy nghĩ đã phá vỡ cái lồng ngăn của lý trí.
 
Vân Án không phải là một người chồng tốt, ông ta càng không phải một người bố có trách nhiệm, ông ta không có cách nào chấp nhận sự thật là vợ mình đã qua đời, càng không có cách nào thừa nhận lựa chọn của mình là sai lầm.
 

Từ mặt ý nghĩa nào đó thì Vân Chiêu cũng chỉ là một sản phẩm thí nghiệm thất bại trong cuộc đời của ông ta mà thôi.
 
Đàm Yếm ngồi trong phòng khách nhìn về phía biển hoa anh túc sau vườn mà Vân Già đang huyên thuyên không ngừng về nó, cả một biển phấn lại không có chút sức sống nào, như thể trong mảnh đất vốn hoang vu lại sinh ra loại cây không nên mọc.
 
Trong lòng hắn như nghẹn lại cả cơn sóng thần, chỉ đợi lúc vỡ đê sẽ bao phủ cả người mình.
 
Khoảnh khắc đó trước mắt Đàm Yếm lại hiện ra khung cảnh lần đầu tiên thiếu nữ nhìn thấy mình, rõ ràng rất sợ nhưng cuối cùng thiếu nữ lại tốt bụng bước đến chào hỏi hắn.
 
Ở trong vương quốc của hắn chưa từng có sự thay đổi giữa ngày và đêm, mãi đến khi cô xuất hiện, hắn dường như có thể ôm lấy ánh bình minh giống một người bình thường.
 
Dù chỉ là một khoảnh khắc thế mà lại giúp hắn chống đỡ qua nhiều năm như vậy.
 
“Aleph” là chữ cái đầu tiên trong bảng chữ cái Do Thái, có nghĩa là vô hạn, là trong sáng thần thánh.
 
Không thể nghi ngờ, Vân Chiêu chính là “Aleph” của hắn.
 
Kết thúc cuộc nói chuyện này, Vân Già sai Hầu Tử cầm chiếc bút ghi âm đi nhất định phải giao đến tay Vân Chiêu.
 
Hầu Tử không thể nói chuyện, ánh mắt sụp đổ gật đầu, gã sợ chỉ sơ ý một chút sẽ không giữ nổi cái mạng nhỏ này.
 
Vân Già lật tay nhìn sương mù trong núi tụ lại rồi tan đi, hắn ta chợt bật cười, nhìn thứ đẹp đẽ tốt lành bị phá hủy ngay trước mắt mình là chuyện khiến người ta vui vẻ biết bao.
 
Vân Chiêu phát hiện có chiếc bút ghi âm ở trước cửa phòng mình, cô không đến cổ trấn cùng đám người Tưởng Xảo, tránh ra ngoài thời tiết nóng như thiêu đốt.
 
Hôm qua Chử Lan Xuyên nói có người đang theo dõi cô, nếu như là Vân Già làm, vậy rốt cuộc anh ta có ý đồ gì?
 
Giữa đầu lông mày của thiếu nữ nhăn lại, cô cầm cây bút ghi âm kia, nhìn một hồi lâu cũng không thu được kết quả gì.
 
Trong lòng nghi ngờ trăm mối, về xuất thân của mình cô cũng là người không hay biết gì, chỉ có thể nói biết được một hai.
 
Nhưng Vân Già không giống cô, anh ta có ký ức nguyên vẹn, lại là con nuôi của Vân Án, chắc chắn hiểu rõ tận tường quá khứ của cô.
 
Nghĩ thế cô liền nhẫn nhịn, chuẩn bị mở bản ghi âm bên trong ra xem rốt cuộc Vân Già muốn để mình biết điều gì.
 
Lúc nghe chính miệng Vân Già nói “Bà ấy ốm yếu cũng do có nguyên nhân cả, nguyên nhân liên quan đến Vân Chiêu”, Vân Chiêu thừa nhận suy nghĩ của cô đã rối loạn hoàn toàn, trong lòng ngay lập tức có dự cảm không lành.
 
Chân tướng cô tìm kiếm bấy lâu nay không ngờ sẽ là thế này, dường như trong nháy mắt sống mũi tê rần, sắp hít thở không thông.
 

Trong phòng vì mở điều hòa mà không khí mát lạnh, cô ngồi xổm xuống, hốc mắt hiện lên vẻ chua xót, trong lòng còn khổ sở gấp trăm lần lúc biết thân thế của mình.
 
Giống như ngồi trên rìa của tòa tháp trắng tinh xảo, chỉ tiếc điều tòa tháp này đang lung lay sắp sụp đổ.
 
Chẳng trách Trương Trình Linh lại đối xử lạnh nhạt với cô như thế, một đứa con gái hại chết mẹ mình, khiến bố mình căm hận thậm chí chắp hai tay vứt bỏ là một đứa “sao chổi” trong mắt bà ấy.
 
Lần thứ hai nghe không nổi nữa Vân Chiêu bịt chặt lỗ tai lại, quanh mình như bị nước biển tràn ngập, bên tai vang lên tiếng bọt sủi ùng ục.
 
Điện thoại trên bàn rung lên như tiếng ve kêu giữa hè, qua mỗi một hồi chuông lại càng vang dội hơn.
 
Đến tận khi đôi chân run lên, cô mất hết sức lực tựa bên mép ghế, cầm điện thoại lên thấy ghi tên là “A.Anh trai”.
 
Cô vẫn chưa đổi tên của Chử Lan Xuyên, lại thêm một chữ A vào trước để tên anh đứng đầu trong danh bạ.
 
Còn chưa nói ra khỏi miệng, cô gái nhỏ vừa khóc nức nở xong lại khóc nấc lên, nghe thấy đáng thương vô cùng.
 
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Chử Lan Xuyên vừa nói chuyện xong với cảnh sát mà Phùng Thường Thư phái tới, cả người anh đứng dưới ánh nắng mặt trời, nắng thiêu đốt khiến ngón tay trắng lạ lùng.
 
Đáy mắt anh hiện lên vẻ lo lắng và gấp gáp không che giấu nổi.
 
Cô như con thú nhỏ kêu lên: “Anh trai…”
 
Giọng nói truyền qua điện thoại như là dòng điện truyền vào lỗ tai khiến tai anh ù đi trong chốc lát.
 
“Chiêu Chiêu, anh ở đây.” Sự tồn tại của Chử Lan Xuyên luôn luôn là một liều thuốc trợ tim cho cô, là sự tồn tại không ai có thể so sánh được.
 
Tiếng nói của cô đứt quãng, giọng điệu đầy vẻ uất ức: “Anh… đang bận hả?”
 
Chử Lan Xuyên không do dự cắt đứt nỗi lo lắng của cô: “Bình tĩnh, anh đến ngay.”
 
Anh châm một điếu thuốc trên xe, ngọn lửa bập bùng, tan biến trong lòng bàn tay anh.
 
Cậu cảnh sát lái xe còn rất trẻ, trên mặt tràn đầy ý cười u ám không rõ: “Đội trưởng Chử, đã bắt đầu phổ biến vụ thu lưới tóm gọn Vân Già, lúc nào hành động chỉ đợi anh ra lệnh một tiếng.”
 
“Được.” Chử Lan Xuyên đồng ý, tùy ý nhìn sương mù lượn lờ ngoài cửa sổ xe.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận