Tiếng nói ngọt ngào mềm mại của thiếu nữ như gợn sóng nhẹ nhàng cuốn sạch* từng bước một xâm chiếm lý trí người khác.
(*Nguyên văn: Phong quyển tàn vân: gió cuốn mây tan, quét sạch.)
Dưới lớp vải bánh quế* ẩn giấu cái gì còn phải cần anh lột bỏ rồi dùng ánh mắt xâm lược đến cùng.
(*Vải waffle, đã chú thích chương 52)
Hết lần này đến lần khác Vân Chiêu lại không chịu tiếp tục, tất cả dũng khí của cô đã biến về số không sau lúc nói bốn chữ “quà mừng sinh nhật”.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trong mười tám năm cuộc đời trước kia của cô, kiểu chủ động lại viện cớ thẳng thừng thế này có thể coi là trái với lẽ thường.
Nhưng người kia là Chử Lan Xuyên, anh chắc chắn có cách khiến cô buông vũ khí đầu hàng, nhìn thẳng vào nội tâm mình.
Thích anh, nên mới muốn đối tốt với anh.
Loại cảm xúc này như vết bớt bí mật nhất, thế nhưng cũng có một ngày không giấu nổi.
Như trang giấy cuối cùng trong quyển nhật ký, như cái tên nhớ về mỗi lúc gặp phải ác mộng, như một giấc mơ bắt đầu từ quá khứ kéo dài đến tương lai chưa bao giờ ngừng.
Những tâm tư cùng quá khứ không thể mở miệng kể kia, cô muốn kể toàn bộ cho anh.
Giữa ngón tay của anh là sợi tóc mượt mà của thiếu nữ, vừa mềm mại lại yếu ớt, sau đó ngón út không tự chủ hướng về nốt ruồi nhỏ chỗ đuôi mắt của cô.
Một nốt rất nhỏ lại giống như hạt đậu tương tư thấm vào tận xương.
Tĩnh điện sinh ra trong chớp nhoáng khiến xương hồ điệp của cô run lên, đóa hoa tường vi vốn bị cành lá che lấp lộ ra.
Không phải nghênh đón hết sức, chỉ là đã đến lúc nở hoa, sắc hoa tường vi chiếm đóng trọn tầm mắt của anh.
HHHHHHHHHHHHH
Hạt giống kia đã được gieo xuống từ lâu rồi.
Anh đã để cô đợi lâu như vậy nên quãng đời còn lại phải đối xử với cô gái nhỏ tốt hơn mới được.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chử Lan Xuyên khoác áo lên bước ra khỏi phòng, anh thong dong xuống dưới tầng nghe điện thoại.
Đàm Yếm ở đầu kia điện thoại, khóe miệng nhếch lên, mí mắt hơi sụp xuống: “Đội trưởng Chử.”
“Có gì nói nhanh, đừng bảo tôi là anh đến để chui đầu vào lưới.” Giọng điệu của Chử Lan Xuyên không dễ nghe, không nhanh không chậm mở bật lửa trong tay lên đánh lửa.
Suốt đêm Đàm Yếm không hề ngủ, chất lượng giấc ngủ của hắn rất kém, vừa nghe thấy tiếng chim hót ban sớm đã tỉnh.
Hắn dành cả đêm xử lý văn kiện bên công ty gửi đến, bây giờ hai bên huyệt Thái Dương vẫn còn đau nhức.
Hắn cố nén ý muốn ho khan, “Chuyện giữa tôi và Chiêu Chiêu chỉ sợ chưa đến lượt anh nhúng tay vào.”
Giống hệt trước kia, ngang ngược vô cùng.
“Anh Đàm này, tôi không phải là nhân viên ở công ty anh, không cần phải nghe lời cấp trên, đây là điều đầu tiên, điều thứ hai, tôi là bạn trai của Vân Chiêu, tôi có quyền gạt bỏ những kẻ ham muốn cô ấy.”
Chử Lan Xuyên không hề nhượng bộ, anh còn tự tin hơn: “Cứ lo việc mình nên làm đã, đây là lần cuối cùng tôi nhắc nhở anh.”
Nhắc nhở kiểu này phải sánh ngang với cảnh cáo.
Đàm Yếm mệt mỏi khắp người, hắn nghiến răng nghiến lợi chất vấn: “Đội trưởng Chử lấy tự tin ở đâu ra mà cảm thấy Vân Chiêu sẽ vĩnh viễn thuộc về anh?”
“Tôi với cô ấy quen biết sớm hơn anh, nếu không phải anh chen chân giữa đường thì tất cả mọi chuyện bây giờ đều không xảy ra. Vân Chiêu sẽ học ở một ngôi trường tư tốt nhất, sẽ có một cuộc sống sung túc, sẽ giành được vô vàn thành tựu trong giới Toán học. Thử hỏi anh cho được cô ấy những thứ này sao?”
Tình yêu của Đàm Yếm là dục vọng khống chế, hắn tỉ mỉ tưởng tượng ra tất cả, tất cả đều dựa vào những thiếu thốn trong thâm tâm của hắn, sao có thể xứng đáng với tình yêu thuần khiết?!
Chử Lan Xuyên nở nụ cười lạnh thấu xương, anh ngẩng đầu nhìn cò trắng bay qua, gằn từng chữ: “Đàm tổng, đừng đắc ý quá sớm, hợp tác với Vân Già sẽ không có kết quả tốt đâu, hắn ta đang lợi dụng anh, chẳng lẽ anh không nhìn ra sao?”
Đến cả Vân Án mà Vân Già còn phản bội được, không cần phải nói đến đồng minh nhất thời lôi kéo này.
Từ trước đến nay hắn ta không coi Vân Án vào vai một “người bố”, đối với hắn ta sự tồn tại của Vân Án chỉ có thể nói là phá hoại sự tốt đẹp.
Đàm Yếm vướng mắc trong sự tự thương cảm cuối cùng của bản thân, thật ra điều này chẳng có ý nghĩa gì, thậm chí thành ra nối giáo cho giặc.
“Đó là lựa chọn của riêng tôi, bây giờ đội trưởng Chử định thu lưới tóm người sao?” Trong lời nói của hắn không thiếu vẻ khinh thường: “Nếu có thể tóm được Vân Già, lần trước mấy người cũng chẳng cần tốn nhiều tinh lực để bảo vệ tên cảnh sát nội ứng kia như vậy.”
“Hay phải nói… Đội trưởng Chử nhớ đến người bố phản bội của mình?”
Hắn ta rất giỏi trong việc dùng từ ngữ ác độc để kể lại, từ “phản bội” này cực kỳ nặng nề, vừa nhắc tới chắc chắn chạm trúng nỗi đau của Chử Lan Xuyên.
Buồn cười là, Vân Già cho rằng hành động của mình kín kẽ như bưng, hắn ta không ngờ được vị trí đã thay đổi, hắn ta ở ngoài sáng cảnh sát ở trong tối, sau khi bố trí xong hành động sẽ được triển khai ngay.
“Đàm tổng nói chuyện cần tích đức chút, kéo cả người không liên quan vào nghe nhạt nhẽo thật.”
Anh chậm rãi nhả ra ngụm khói: “Hơn nữa, cần phải xem anh có bản lĩnh cướp người từ trong tay của tôi không đã.”
“Khuyên anh một câu cuối cùng…” Chử Lan Xuyên đằng đằng sát khí: “Cái ý định kia, nghĩ thôi cũng đừng hòng nghĩ.”