Pháo hoa rực rỡ

Hoạt động của đoàn phim vừa bận rộn lại đa dạng, đạo diễn lần này thuộc trường phái sư phụ mài một kiếm mất bốn, năm năm, một cảnh quay thường phải NG hơn mười lần, quay cả một ngày.
 
Từ hai năm trước khi kết hôn với Thẩm Trọng tới nay, Tô Thanh rất cố kỵ thân phận "bà Thẩm" này, cô không muốn để cho người khác cảm thấy cơ hội của cô đều là dựa vào Thẩm Trọng mới có được, cho nên ở phim trường cô lại càng chuyên nghiệp và nỗ lực hơn gấp trăm lần so với trước khi kết hôn, vai diễn lần này của cô lại nặng nề, mỗi ngày đều là người ngủ muộn nhất, ở phim trường có thể đứng thì tuyệt đối sẽ không ngồi, lúc không có cảnh quay cô cũng nghiêm túc ngồi bên cạnh quan sát người khác diễn xuất.
 
Vào đoàn phim hơn một tuần, Tô Thanh bận đến ngay cả thời gian gọi điện thoại cho Thẩm Trọng cũng không có.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Thân thể của anh cần phải làm việc và nghỉ ngơi theo đúng quy luật, hàng ngày rời giường đúng giờ, ăn, ngủ, thậm chí ngay cả uống nước và rửa tay cũng đều có thời gian cố định. Tô Thanh không thể làm gì khác hơn là sau khi kết thúc công việc sẽ nhắn một tin nhắn thoại làm nũng với anh, còn dặn anh buổi tối phải tắt âm điện thoại, sợ anh bị đánh thức rồi không ngủ lại được.
 
Chập tối hôm nay trời mưa xối xả, cảnh ngoại cảnh vốn đã sắp xếp xong lại không thể quay được, cảnh trong nhà lại chưa bố trí xong, đạo diễn Trương mới đại phát từ bi, thả cho mọi người nghỉ ngơi.
 
Tô Thanh về phòng lập tức gọi video nói chuyện với Thẩm Trọng, lúc này anh đều sẽ ở trong phòng sách làm việc.
 
Không ngờ mãi một lúc lâu Thẩm Trọng mới nhận cuộc gọi, đã sắp đến giờ cơm chiều, anh vẫn còn ở trên giường.
 
Tô Thanh lập tức ngồi thẳng dậy hỏi: "Anh sao vậy? Khó chịu ở đâu?"
 
Thẩm Trọng có chút mệt mỏi cười cười: "Không sao, chiều nay tập phục hồi chức năng hơi mệt, nên về nằm một lát."
 
"Sắp sáu giờ rồi, anh còn nói là một lát?" Tô Thanh áp mặt sát vào nhìn anh.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Điện thoại của anh được cố định trên giá ở trước giường, Tô Thanh có thể nhìn thấy toàn bộ nửa người trên của anh, nhưng sắc mặt thì lại không nhìn thấy rõ lắm.
 
"Sáu giờ rồi à?" Thẩm Trọng đưa tay lên day day giữa chân mày: "Đúng là ngủ hơi lâu rồi."
 
"Có phải anh lại dùng sức quá mạnh rồi không?" Tô Thanh hỏi anh: "Đồng ý với em tập vừa phải đâu?"
 
Thẩm Trọng cười bất đắc dĩ: "Không có cố sức, có thể là mấy ngày nay trời mưa, người hơi mệt."
 
Tô Thanh không vui: "Mùa này trời mưa dầm, em đúng là không nên đi. Đều tại anh bắt em nhất định phải nhận bộ phim này."
 
Thẩm Trọng nhắm mắt lại tựa vào nẹp cổ: "Được rồi, anh không yếu đến vậy."
 
Tô Thanh biết anh không thích người khác suy nghĩ lung tung, chỉ mới như vậy đã không có kiên nhẫn rồi, cô đành phải cắn môi nhìn chằm chằm vào anh.
 
Đã lâu cô không tách khỏi Thẩm Trọng thời gian dài như vậy, nhìn một lát thì rất nhớ anh.
 
Thẩm Trọng vẫn rất bình tĩnh, hỏi tình hình gần đây của cô, sau khi nghe cô nói vài câu đã bắt cô nhân cơ hội hôm nay mà đi ngủ sớm.
 
Tô Thanh vốn cũng không phải là người đặc biệt dính người, nếu không năm đó Thẩm Trọng cũng không chịu nổi cô, hai người nói vài ba câu, nửa tiếng sau thì tắt cuộc gọi video.
 
Tô Thanh vẫn băn khoăn về dáng vẻ mệt mỏi của Thẩm Trọng nên cũng không ngủ được, ngược lại suy nghĩ linh hoạt, gọi điện thoại cho lão Hồ, vệ sĩ của Thẩm Trọng.
 
Lão Hồ xuất thân từ quân nhân, theo Thẩm Trọng khoảng bảy, tám năm, vẫn luôn dốc lòng tận tụy, chỉ là hiện tại Thẩm Trọng không ra khỏi nhà, lão Hồ anh hùng không có đất dụng võ, nhưng anh ta lại trung thành và tận tâm kiên quyết không đi, càng không chịu ở không, cho nên hàng ngày đều bảo vệ biệt thự, cắt cỏ trồng cây thay người làm vườn, mua thức ăn làm việc vặt cho đầu bếp...
 
"Anh Hồ, anh giúp em làm một việc được không?" Tô Thanh hỏi
 
Lão Hồ vô cùng vui mừng: "Bà chủ nói đi!"
 
Tô Thanh bảo anh ta đi mua mấy cái camera internet hồng ngoại, âm thầm tìm cơ hội lắp trong phòng ngủ, phòng sách, và phòng tập phục hồi chức năng của Thẩm Trọng.
 
Một là cô có cơ hội nhìn lén Thẩm Trọng, hai là cũng tốt cho quá trình "kiến tập", học hỏi làm sao để chăm sóc giúp đỡ anh, trở về cho anh niềm vui bất ngờ.
 
Cô cũng luôn miệng dặn lão Hồ đừng cho người khác biết, dù sao xem lén chồng mình cũng có hơi xấu hổ.
 
Lão Hồ sao lại không hiểu được bệnh tương tư của cô, lập tức vỗ ngực nói: "Không vấn đề gì, cứ yên tâm giao cho tôi."
 
Hiệu suất làm việc của lão Hồ rất cao, chiều hôm sau đã báo lại nói camera đều đã được lắp xong.
 
Tô Thanh tranh thủ thời gian cài đặt phần mềm trên điện thoại, nhưng nhất thời không có thời gian để xem lén.
 
Hôm nay quay cảnh đêm, phải quay đến hơn nửa đêm, lúc xong việc Tô Thanh mệt đến mức giọng cũng khàn đi, người cũng như trên mây, nhưng đầu óc vẫn rất phấn khích, trời gần sáng vẫn chưa ngủ được.
 
Cô mở phần mềm internet camera lên, ngây người nhìn Thẩm Trọng đang ngủ say.
 
Camera lắp trên góc đỉnh bức tường ở đuôi giường, chỉ có hình ảnh không có âm thanh, cô không thấy rõ mặt anh, chỉ có thể thấy anh nằm ở đó, ngủ vô cùng yên bình an ổn.
 
Cô cứ như vậy ngơ ngác nhìn chằm chằm vào anh, Hà Phương mở cửa vào phòng.
 
Tô Thanh vô thức nhìn đồng hồ, vẫn còn hơi sớm, chưa tới thời gian Thẩm Trọng rời giường mỗi ngày.
 
Hà Phương đi đến đầu giường Thẩm Trọng, ôm anh lên, đút cho anh loại thuốc gì đó.
 
Tô Thanh lập tức lo lắng. Người này bị bệnh vậy mà nhất quyết không nói cho cô biết.
 
Nhưng động tác tiếp theo của Hà Phương dần khiến cho máu toàn thân của cô đông lại.
 
Hà Phương thả Thẩm Trọng xuống giường, lắc mạnh anh vài cái, thấy anh không có phản ứng thì đi đến giữa giường, hạ thanh chắn xuống, xốc phần chăn phía dưới lên, đưa tay kéo quần Thẩm Trọng xuống, thô bạo kéo hai chân anh ra.
 
Độ phân giải không được rõ nét, đôi chân trắng bệch vô lực kia nhìn vô cùng xa lạ, Tô Thanh chăm chú nhìn, nước mắt ứa ra trong vô thức.
 
Hà Phương từ trên cao nhìn xuống quán sát hai chân của Thẩm Trọng, trên mặt đột nhiên lộ ra một nụ cười miệt thị lạnh lùng vô cùng rõ ràng.
 
Anh ra đưa tay dùng sức bấm một cái lên mặt trong đùi của Thẩm Trọng, hình như còn đang nói gì đó.
 
Thẩm Trọng đương nhiên là không có một chút ý thức nào, cả người cứ như vậy mặc người khác định đoạt, hai chân tách xa nhau còn bất lực mà khẽ run lên.
 
Dường như việc Thẩm Trọng không hề hay biết khiến Hà Phương rất không vừa lòng, Hà Phương xách chân anh lên rồi lại ném xuống, kéo thẳng ra rồi lại gấp lại, tựa như đang chơi đùa một con búp bê vải rách nát, lại cầm chiếc đai lưng trên xe lăn bên cạnh, càng thêm dùng sức bắt đầu quất lên hai đùi của Thẩm Trọng.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui