Pháo hoa rực rỡ

Tô Thanh vốn đang ngây người như phỗng lập tức nổi điên lên.
 
Cô dùng điện thoại bàn của khách sạn điên cuồng gọi vào điện thoại của Thẩm Trọng, đồng thời đôi mắt dán chặt vào hình ảnh trên màn hình di động.
 
Điện thoại của Thẩm Trọng đổ chuông, nhưng hai người trong phòng đều không có phản ứng, Hà Phương quất một lúc cảm thấy không đã nghiện, bèn tách đôi chân dài của Thẩm Trọng ra thêm một chút, gác lên thanh chắn hai bên giường bệnh.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Tô Thanh nhớ di động của Thẩm Trọng để chế độ im lặng, lập tức gọi vào số máy bàn trong nhà.
 
Lúc này Hà Phương chắc là nghe thấy, anh ta chỉ chần chờ một lát, cũng không định đi nhận điện thoại.
 
Bắp đùi của Thẩm Trọng cơ bản không thể chịu đựng được tư thế kỳ quái khó khăn như vậy đã bắt đầu co giật mạnh, hai cái đùi không ngừng giật lên cao rồi rơi mạnh xuống, từng cái từng cái rơi trên thanh chắn bằng kim loại. Hình ảnh không có âm thanh, nhưng Tô Thanh dường như có thể nghe được tiếng xương đùi không ngừng đập lên thanh chắn, đập đến ngũ tạng của cô cũng run rẩy theo.
 
Trời còn quá sớm, điện thoại vang rất lâu, là má Vương làm cơm dùng máy phụ trong phòng sách nhận cuộc gọi, Tô Thanh không thể nói ra được một câu hoàn chỉnh: "Đi gõ cửa phòng ngủ… Nói... Nói tìm đồ giúp tôi..."
 
Má Vương hỏi: "Bà chủ, bà muốn tìm cái gì?"
 
Đầu Tô Thanh sắp nổ ra: "... Má cầm theo máy phụ đi trước, vào phòng ngủ tôi sẽ nói với má."
 
Đầu dây bên kia truyền đến tiếng bước chân vội vã của má Vương, tiếp theo là tiếng đập cửa.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trong hình ảnh camera lúc này Hà Phương mới vội vội vàng vàng ném chân Thẩm Trọng trở lại giường, mặc cho anh tiếp tục co rút trong vô thức, chỉ tiện tay phủ chiếc chăn lên người Thẩm Trọng.
 
Má Vương thấy Hà Phương thì có hơi ngạc nhiên: "Bác sĩ Hà đến sớm vậy? Bà chủ nói tôi tìm đồ giúp, có vẻ rất sốt ruột, ông chủ tỉnh rồi sao?"
 
Hà Phương vô cùng bình tĩnh ngăn tầm mắt của bà lại: "Bà vào tìm đi, anh Thẩm còn chưa dậy, tôi chỉ đến xem anh ấy thôi, không sao cả."
 
Hà Phương nói xong thì trở lại mép giường của Thẩm Trọng, giả vờ đè hai chân vẫn còn đang co giật của Thẩm Trọng lại.
 
Má Vương vào phòng cũng không dám nhìn về phía Thẩm Trọng, chỉ hỏi Tô Thanh: "Bà chủ, tôi đến phòng ngủ rồi, bà chủ muốn tìm cái gì?"
 
Tô Thanh vừa vào nhà vệ sinh rửa mặt bằng nước lạnh, hiện tại đã bình tĩnh hơn một chút, cô nói với má Vương: "Trong tủ đầu giường có một chiếc vòng cổ bạch kim của tôi, má tìm giúp tôi đi."
 
Má Vương theo lời bắt đầu cẩn thận tìm kiếm, Tô Thanh vội chạy đến hành lang ra sức gõ cửa phòng trợ lý Khấu Khấu, nghe thấy tiếng của Khấu Khấu thì lớn tiếng gọi: "Em nói đạo diễn Trương đến phòng của chị!"
 
Cô lại chạy về phòng, áp ống nghe máy bàn vào tai, dùng tay che loa lại.
 
Khấu Khấu mất một lúc mới dẫn đạo diễn Trương đến, trong khi chờ cô ấy Tô Thanh vẫn luôn nhìn chằm chằm vào màn hình di động.
 
Hà Phương thấy Thẩm Trọng không còn co giật nữa thì tự nhiên rời khỏi phòng, vẻ mặt vô cùng nhẹ nhàng, không hề kiêng nể gì, bộ dạng như biết Thẩm Trọng tuyệt đối sẽ không phát hiện ra.
 
"Đạo diễn Trương." Thẩm Trọng lập tức nói: "Bây giờ tôi phải về nhà ngay lập tức, mọi chi phí lỡ việc, thay người của bộ phim tôi sẽ chịu hết, và tất cả những người bị ảnh hưởng sẽ bồi thường gấp ba lần, chỉ mong ông đừng nói với người ngoài là tôi rời khỏi."
 
Đạo diễn Trương vốn đang ngủ mơ mơ màng màng, thấy dáng vẻ không đúng của cô mới tỉnh lại, hỏi: "Sao vậy? Xảy ra chuyện gì?"
 
Tô Thanh nghĩ một lát, việc này không thể để cho người khác biết có liên quan tới Thẩm Trọng: "Tôi vô cùng vô cùng khó chịu, vô cùng mệt, cảm giác thân thể không chịu nổi, không thể ở đây thêm ngày nào nữa."
 
Đạo diễn Trương còn cố gắng khuyên cô: "Cô Tô, chúng ta vừa mới vào quỹ đạo, cô có yêu cầu gì có thể nói..."
 
Đầu dây bên kia má Vương hỏi: "Bà chủ, hình như không có chiếc vòng cổ bạch kim nào."
 
Tô Thanh vội nói với bà: "Vậy má đến ngăn kéo bàn trang điểm tìm thử xem."
 
Sau đó nói với đạo diễn Trương: "Xin lỗi, đều là vấn đề của tôi, thật sự xin lỗi, tôi phải đi ngay lập tức."
 
Tiếp đó nói với Khấu Khấu: "Đặt vé máy bay giúp chị trước, mua quà xin lỗi mọi người, làm xong thì dọn đồ của chị đưa về nhà."
 
Cô càng nói càng bình tĩnh lại, Khấu Khấu ở bên cạnh vừa gật đầu vừa sợ hãi nhìn cô.
 
Khấu Khấu không dám hỏi nhiều, lập tức đi qua một bên bắt đầu đặt vé máy bay, đặt xe, Tô Thanh cúi người 90 độ với đạo diễn Trương: "Làm phiền ông, tôi thật sự phải đi. Xin ông nhất định phải giữ bí mật giúp tôi, trở về tôi sẽ gọi điện lại cho ông, ông có yêu cầu gì đều có thể nói ra, tôi nhất định sẽ làm ông hài lòng, làm ơn."
 
Đạo diễn Trương bị cô làm cho chấn động, yên lặng gật đầu.
 
Khấu Khấu đặt cho cô chuyến bay sớm nhất cũng phải hơn nửa giờ nữa mới xuất phát, trong khoảng thời gian này Tô Thanh luôn nhìn chằm chằm vào hình ảnh camera, đôi mắt sắp xuất huyết.
 
Má Vương tìm mãi vẫn không tìm được vòng cổ, Tô Thanh bảo bà đi tới phòng cất quần áo thông với phòng ngủ, mãi đến khi Thẩm Trọng tỉnh dậy cô mới để bà ra khỏi phòng.
 
Thẩm Trọng mới tỉnh dậy còn mơ màng, cầm di động nhìn nhìn, lập tức gọi điện thoại lại.
 
Tô Thanh vừa nghe giọng của anh thì bật khóc.
 
Buổi sáng giọng của Thẩm Trọng vẫn còn khàn khàn, anh hỏi cô: "Sao lại gọi điện cho anh sớm vậy? Mệt không chịu nổi sao?"
 
Tô Thanh không nói nên lời, chỉ có thể "vâng" một tiếng.
 
"Mệt đến khóc luôn sao?" Thẩm Trọng nằm trên giường vừa day trán vừa thoải mái nói với cô: "Làm sao bây giờ? Có muốn anh đi thăm không?"
 
Tô Thanh dùng sức lực cả người kìm nước mắt lại: "Không cần đâu, em nghe giọng của anh là được rồi."
 
Thẩm Trọng cười: "Đứa nhỏ ngốc này, sao mới sáng sớm đã gây chuyện rồi"
 
Tô Thanh che ngực lại hỏi anh: "Bên anh có phải trời lại mưa không? Anh có khó chịu ở đâu không?"
 
Thẩm Trọng cười có hơi uể oải: "Không có."
 
Tô Thanh xin anh: "Hôm nay anh đừng phục hồi chức năng được không? Ngày mưa nghỉ ngơi một chút nha."
 
Thẩm Trọng do dự một lát: "Được, nghe lời em, bà Thẩm."
 
Tô Thanh không dám để anh biết chuyện gì đã xảy ra qua điện thoại, cô giả vờ thoải mái nói vài câu rồi ngắt điện thoại.
 
Từ đây về nhà phải vừa ô tô vừa máy bay hết hơn nửa ngày, Tô Thanh vẫn luôn nhìn hệ thống camera không chớp mắt.
 
Vẫn may lúc Thẩm Trọng tỉnh Hà Phương không dám lỗ mãng, nghiêm túc thu dọn cho anh, đưa anh đến phòng làm việc.
 
Buổi chiều ba giờ trên máy bay không thể truy cập internet, Tô Thanh đều suy nghĩ cách đối phó. Cô không dám để cho người khác xem camera thay mình, không thể để nhiều người biết Thẩm Trọng bị người ta khi dễ, cũng không thể khiến Hà Phương cảm thấy có gì đó không đúng, sợ anh ta bí quá hóa liều làm ra chuyện gì khác người, cuối cùng đành phải gọi điện cho lão Hồ, bảo anh ta buổi chiều mời Hà Phương ra ngoài chơi, mặc kệ là sắp xếp hoạt động gì cũng đều phải khiến cho Hà Phương thật vui vẻ, vui đến quên cả trời đất, đêm không về ngủ càng tốt.
 
Lão Hồ còn cảm thán bà chủ chu đáo, muốn cảm ơn bác sĩ Hà đã chăm sóc cho Thẩm Trọng, vô cùng trượng nghĩa nhận lệnh, Tô Thanh thật sự khóc không ra nước mắt.
 
Lúc Tô Thanh xuống máy bay thì trời đổ mưa lớn, cũng sắp đến giờ cao điểm buổi chiều nên bị mất một chút thời gian.
 
Cô xem điện thoại như tính mạng mà nắm chặt trong tay, nhìn Thẩm Trọng vẫn luôn tỉnh táo ngồi trong phòng sách.
 
Thỉnh thoảng Thẩm Trọng lại duỗi tay ra phía sau xoa eo mình, mày luôn nhíu lại.
 
Khi Tô Thanh về đến nhà thì tóc ướt đẫm, Thẩm Trọng đang ngồi ăn cơm một mình, nghe thấy tiếng bước chân của cô thì ngẩng đầu lên, ngạc nhiên đến mức làm rơi chiếc thìa xuống: "Sao em về rồi?"

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui