Pháo hoa rực rỡ

Tô Thanh vừa tắm vừa khóc, cũng không dám kéo dài quá lâu, lau người được một nửa đã đi ra.
 
Thẩm Trọng để cô ngồi xuống, tự mình lấy máy sấy sấy tóc cho cô.
 
Tô Thanh sợ anh mệt, không để anh sấy lâu đã tự mình lau qua loa rồi hỏi anh: "Anh có muốn tắm không? Em giúp anh được không?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Thẩm Trọng vô thức nhìn lướt qua phòng tắm, có chút ảm đạm mà lắc đầu: "Thôi đi."
 
Tô Thanh cũng ý thức được cô không thể giúp anh ra ra vào vào một cách suông sẻ, lại mềm giọng cẩn thận nói: "Vậy anh nằm trên giường, em lau giúp anh."
 
Thẩm Trọng đồng ý.
 
Tô Thanh tự mình đổi mới toàn bộ đồ trên giường bệnh của anh rồi mới ôm anh giúp anh lên giường.
 
Anh cố gắng phối hợp với cô, tự mình dùng hết sức có thể, ngay cả áo cũng do anh tốn chút thời gian tự cởi ra.
 
Anh nâng giường bệnh lên cao 45 độ, vô cùng nghiêm túc nhìn Tô Thanh từng chút từng chút lau người giúp anh.
 
Tô Thanh lau xong phía trước rồi ngồi xuống ôm anh, vừa đưa tay ra sau lưng lau lưng cho anh, vừa hôn cổ anh, ấm áp liếm cổ anh, hỏi anh có khó chịu không.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thẩm Trọng chỉ mềm nhũn tựa vào vai cô, hoàn toàn không có phản ứng.
 
Tô Thanh không mặc áo vào cho anh, chỉ đắp chăn mỏng cho anh, lại chỉnh nhiệt độ lên cao, rồi mới kéo quần anh xuống.
 
Sau khi cởi quần anh ra, Tô Thanh lại khóc.
 
Hai chiếc đùi trắng trẻo mềm mại của anh có rất nhiều vết máu bầm xanh tím, có mấy chỗ thậm chí còn có thể nhìn thấy dấu tay người.
 
Lúc này Thẩm Trọng không an ủi cô, không bảo cô đừng khóc, chỉ nhìn chằm chằm vào chân mình, ngực hơi phập phồng, tựa như không thể tin vào mắt mình.
 
Tô Thanh nức nở lau chân giúp anh, giống như lau một khối kem, không dám dùng chút lực nào, không thể xuống tay được.
 
Trên đùi Thẩm Trọng đã không còn cơ bắp gì, gầy đến mức chỉ cần một tay là có thể cầm được, cô nâng đầu gối anh lên, bắp chân của anh mềm nhũn rũ xuống, mũi chân cọ lên drap giường.
 
Tô Thanh cố gắng bình tĩnh, lau từ dưới lên trên đến nếp gấp đùi, cúi đầu nói: "A Trọng, để em nhìn thử... Bên dưới anh có bị thương không, được không?"
 
Thẩm Trọng như nghe không hiểu, chớp mắt vài cái, mới khẽ gật đầu.
 
Cô muốn để anh nằm ngang, không muốn cho anh xem, nhưng Thẩm Trọng không chịu, đè tay cô lại: "Cứ để như vậy."
 
Sau đó tay trái anh nắm lấy thanh giường, tay phải nắm lấy chân mình, thô bạo đầy đùi phải sang một bên.
 
Tô Thanh sợ tới mức cản anh lại: "Để em, anh đừng động."
 
Cô cẩn thận tách hai đùi anh ra, cúi người xuống nhìn.
 
Bảo bối của Thẩm Trọng rất lớn, mặc dù hiện giờ đang mềm mại ngủ nhưng vẫn thô dài, trông cũng rất đẹp, giống như một tác phẩm nghệ thuật được mài giũa cẩn thận, Tô Thanh nhẹ nhàng kéo nó lên một chút, nhìn cúc hoa màu hồng phấn phía sau.
 
Vẫn tốt, thân dưới của anh vẫn trắng nõn hoàn hảo, có lẽ Hà Phương sợ ở đây bị thương sẽ ảnh hưởng đến sinh hoạt hàng ngày.
 
Cô lấy khăn lông ấm đắp vào chỗ đó một lúc, rồi nhanh chóng khép chân anh lại, hôn lên trán anh: "Tốt quá, không sao cả."
 
Thẩm Trọng không lên tiếng, cũng không biết là có tin hay không.
 
Tô Thanh đắp chăn kín, tiến lên muốn hôn anh, Thẩm Trọng dùng khuỷu tay đẩy cô ra một chút, vẫn bình tĩnh nói: "Anh cần phải mặc tã giấy."
 
Anh dường như không hề ngại ngùng, nói ra thứ mình cần.
 
Vị trí tổn thương của Thẩm Trọng cao, tuy rằng đã rất kiên cường tập thành thói quen ăn uống bài tiết đúng giờ, nhưng vẫn luôn có những lúc ngẫu nhiên xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
 
Loại chuyện này Thẩm Trọng vốn sẽ không để Tô Thanh làm, ngay cả nói cũng không nói đến.
 
Tô Thanh không còn sợ nữa, tìm thấy tã giấy ở dưới giường, cô cúi người hôn giữa hai chân anh rồi mới giúp anh mặc vào, lại đẩy người tới gần giường lớn bên kia, còn mình thì đi tắt đèn, nhanh nhẹn cởi quần áo ra, ngay cả quần lót cũng không để lại rồi bò lên giường anh, dùng cả tay lẫn chân quấn chặt lấy anh.
 
Nửa người trên của anh vẫn còn nhiệt độ cơ thể như bình thường, từ hông trở xuống thì thật sự lạnh như một khối băng, cô có ủ thể nào cũng không ấm lên được.
 
Cũng vì cô yếu đuối, sợ thân thể lạnh như băng này của anh, mới khiến người khác bắt được cơ hội.
 
Thẩm Trọng nhìn thẳng lên trần nhà, để mặc cô dán vào người anh, bản thân không hề có chút phản ứng nào.
 
Tô Thanh gấp đến độ sắp khóc, lắc lắc bả vai anh cầu xin: "Anh Thẩm, anh ôm em một cái có được không?"
 
Thẩm Trọng không chút cảm xúc nhìn trần nhà, trong bóng tối không thể thấy được ánh mắt của anh.
 
Tô Thanh lại nắm lấy tay anh đưa đến người mình: "Anh sờ em có được không? Em rất nhớ anh..."
 
Thẩm Trọng bình tĩnh rút tay về, sau khi trầm mặc thật lâu mới trừng hai mắt hốt hoảng hỏi: "Anh tin tưởng anh ta, tại sao anh ta lại đối xử với anh như vậy? Có phải anh rất đáng ghét, rất... Rất ghê tởm không?"
 
"Không phải không phải..." Tô Thanh đau đớn đến tan vỡ, ôm lấy eo anh cố gắng xoay anh qua đối mặt với mình, chân cũng với qua, móc lấy đôi chân lạnh lẽo chết lặng của anh kẹp giữa hai chân mình, cả người dán chặt vào anh, vừa liếm môi anh, vừa thủ thỉ: "A Trọng, anh không làm sai gì cả, đừng đau lòng, không phải anh sai. Anh đừng nghĩ lung tung... Anh đáng yêu nhất, em yêu anh nhất..."
 
Lúc nói cô rướn người lên, ngửa đầu liếm vành tai anh.
 
Hai người chen chúc trên giường, trần trụi dán vào nhau, Thẩm Trọng bị cô liếm rất lâu mới có một chút phải ứng, tay phải vân vê eo cô.
 
Tô Thanh lập tức đưa tay anh đến giữa hai chân mình, nhấc chân ôm lấy eo anh, cầu khẩn: "A Trọng, chỗ đó của em ngứa quá, anh bỏ vào trong được không?"
 
Tay Thẩm Trọng trượt lên đùi cô vài cái, Tô Thanh phối hợp rên rỉ, anh dời tay lên lưng cô, sờ soạng mấy cái rồi bỗng nhiên dùng sức ôm chặt lấy cô.
 
"Thanh..." Thẩm Trọng gọi cô một tiếng, cả người mềm đi, không kìm được mà bật khóc.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui