Tô Thanh luồn một cánh tay dưới cổ anh, một cánh tay khác ôm chặt lấy bả vai anh, giữ gáy ấn mặt anh vào cổ mình để anh khóc, cô cũng khóc theo: "Xin lỗi... Xin lỗi, sau này mỗi giây mỗi ngày em đều sẽ dính vào anh, một tấc không rời, thật sự xin lỗi... Trước đây đều do em không tốt..."
Thẩm Trọng ở trên vai cô dùng sức lắc đầu, khóc nói: "Sao anh lại vô dụng như vậy... Không biết gì cả..."
Tô Thanh biết, thân thể anh không cảm nhận được đau đớn, nên tất cả đau đớn đều dồn trong lòng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh là con của trời, đời này chưa từng nghĩ có một ngày sẽ bị người ta ngược đãi như vậy.
Nước mắt của anh từng giọt từng giọt rơi trên vai cô, tim Tô Thanh như vỡ vụn, dùng sức hôn vai anh: "Không phải, không trách anh, là em không nên để anh một mình, là em không nên để người khác chăm sóc anh, đều tại em..."
Từ trước đến nay Thẩm Trọng không hề khóc, ngay cả lúc xảy ra chuyện cũng không, bây giờ lại khóc đến không thở nổi, cả người phát run.
"Không trách em..." Anh nghẹn ngào nói không rõ câu: "Xe... Là anh lái..."
Tô Thanh run rẩy: "... Là anh đi đón em."
Ngày Thẩm Trọng gặp tai nạn, là đi đón Tô Thanh mới quay phim xong.
Phim trường ở trong núi, vốn dĩ ngày hôm sau Tô Thanh mới ra được, nhưng hai người tâm sự vài câu trong điện thoại, Thẩm Trọng bèn nói không nhịn được, đêm nay phải đè cô lên giường, làm cho cô sung sướng đến hỏng đi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tô Thanh cũng bị ma quỷ ám, mới đồng ý để anh lái xe trên đường núi không quen suốt đêm tới đón cô.
Ngày hôm đó rất ngắn, Thẩm Trọng cố tình lấy chiếc xe thể thao mới ra, ngay cả tài xế cũng không mang theo tự mình lái đi.
Sau đó trời tối đổ mưa lớn.
Đường đi mất hai giờ, Tô Thanh đợi năm, sáu tiếng đồng hồ, sau đó lúc nhận được điện thoại chạy đến nơi, Thẩm Trọng đã không còn chút ý thức nào.
Một ngày cô nhận được năm lần thông báo bệnh tình nguy kịch, sau này nghĩ lại, nếu Thẩm Trọng không qua khỏi, cô cũng không sống được.
Chuyện đầu tiên Thẩm Trọng làm sau khi tỉnh lại là ra lệnh cho cô không được áy náy, không được đổ chuyện ngoài ý muốn này lên đầu mình.
Mà cô lại luôn nghe lời anh, vẫn luôn nói với bản thân đây hoàn toàn là chuyện ngoài ý muốn.
Mà ban đầu cô không dám đối mặt với thân thể anh cũng là vì trong tiềm thức của cô, chỉ cần bản thân giả vờ như một con đà điểu không biết gì, cũng không có cảm xúc, khép kín mình lại, thì sẽ không cảm thấy áy náy đến không thở nổi.
Có lẽ cô bị điên rồi, mới tham lam muốn anh trở lại như lúc trước, mạnh mẽ hừng hực lấp đầy cô.
Rõ ràng cô chỉ cần anh sống là đủ rồi.
Cảm xúc bị đè nén phủ đầy bụi vỡ òa, thiêu đốt cả người cô, cả người đau đớn như một đống đổ nát.
"A Trọng... Xin lỗi... Anh tha thứ cho em có được không?" Tô Thanh đau lòng đến mức nửa người chết lặng, lại cố gắng không để mình vỡ vụn, dùng mỗi một tế bào trên cơ thể dán sát vào Thẩm Trọng, trao đổi nhiệt độ cơ thể với anh, cố gắng ổn định thân thể đang run rẩy của anh, không ngừng âu yếm dọc theo bả vai còn cảm giác của anh: "Em sẽ không bao giờ rời khỏi anh, không rời khỏi anh một giây nào cả..."
Thẩm Trọng ôm chặt eo cô, khóc mãi không dừng lại được.
Tô Thanh sợ anh co rút, sợ tim anh đập nhanh, một tay xoa eo anh, một tay vỗ về vai lưng anh, dùng tất cả mọi cách để anh yên tâm khóc trong lòng mình.
Tay trái của Thẩm Trọng bị đè dưới người anh, sau một lát đã cảm thấy hơi đau, anh vô thức nghiêng người muốn đổi tư thế nằm ngửa.
Tô Thanh lập tức hiểu ý anh, đỡ anh nằm lại, rướn người lấy khăn giấy lau nước mắt trên má anh.
"...Ôm..." Cô chỉ mới rời khỏi anh vài giây, Thẩm Trọng đã khàn giọng muốn cô.
"Được, được." Tô Thanh dứt khoát bò cả người lên, giống như chiếc chăn phủ lên người anh, hai đùi vẫn tách ra, thân dưới cọ cọ trên rốn anh.
Thẩm Trọng ôm lấy eo cô, yên lặng khóc một lúc mới dần bình tĩnh lại.
Tô Thanh vẫn vừa hôn mặt anh vừa thì thầm: "Em sẽ không bao giờ để người khác chạm vào anh nữa, sau này chỉ có em mới có thể chạm vào anh, tất cả mọi chuyện đều do em giúp anh..."
Thẩm Trọng thở dốc một lúc, ngửa đầu tìm môi cô.
Tô Thanh hôn anh, hôn từng giọt nước mắt mằn mặn của anh vào miệng.
"... Thanh..." Thẩm Trọng ngậm lấy môi cô: "Em có yêu anh không?"
Tô Thanh gật đầu, dùng thân thể trần trụi nói cho anh biết: "Yêu... Em yêu anh, trước đây yêu anh, bây giờ cũng yêu anh."
"Anh chỉ có em." Khóe mắt anh vương nước mắt, cười nói: "Anh chỉ có thể tin một mình em rồi."
"Được." Tô Thanh ra sức gật đầu, kéo tay anh đặt lên mặt mình: "Anh tin em, trước đây đều là anh chăm sóc cho em, sau này em nhất định sẽ chăm sóc tốt cho anh."
Thẩm Trọng bình tĩnh lại rồi cười khổ một tiếng, cố sức rút tay ra, không có hứng thú vỗ vỗ eo cô: "Em nằm đàng hoàng xem nào."
Tô Thanh nằm xuống bên cạnh anh, vẫn thân mật dán chặt vào người anh, cẩn thận hỏi: "Tư thế này được chứ? Có khó chịu chỗ nào không?"
Hiện tại là Thẩm Trọng nằm ngửa, Tô Thanh nằm nghiêng người rúc vào tay phải anh, hai tay ôm lấy cánh tay anh, hai chân kẹp chặt đùi phải.
Thẩm Trọng lắc đầu, nhất thời cũng không có ý định ngủ, trầm mặc một lúc mới nói: "Thanh Thanh, em lên giường ngủ đi, anh không sao."
Tô Thanh kiên quyết không chịu: "Đời này em đều ngủ như vậy."
Thẩm Trọng nghe cô nói mà bất lực lắc đầu: "Đứa nhỏ ngốc."
Một lát sau lại hỏi: "Chân em đâu rồi?"