Tô Thanh cầm tay anh chạm vào đùi mình: "Chân của anh lạnh quá, em làm ấm giúp anh."
Thẩm Trọng rút tay về đặt bên người: "Không ấm lên được."
Tô Thanh vừa muốn nói tiếp anh đã nhắm mắt lại nói: "Ngủ đi, em tất bật cả một ngày rồi, mệt mỏi."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sao Tô Thanh có thể ngủ được, nhưng cô thấy Thẩm Trọng khó khăn lắm mới bình tĩnh lại được, nhịp thở chậm dần, vì vậy cô không nhúc nhích nữa mà chỉ dán vào người anh.
Trời chưa sáng Tô Thanh đã thức. Cô sờ Thẩm Trọng bên cạnh, thấy anh vẫn bình thường bèn lặng lẽ xuống giường, cũng không mở đèn, lần mò lấy một chai dầu thuốc, đứng ở mép giường đưa tay vào trong chăn, cẩn thận xoa những vết xanh tím trên bắp đùi Thẩm Trọng.
Trước đây Tô Thanh đóng phim, khiêu vũ cũng thường va chạm xanh tím người, Thẩm Trọng luôn nghiêm túc dùng sức xoa bóp giúp cô, anh nói dùng sức mới làm tan máu bầm, đau đến khi cô khóc thì thổi thổi, lại thưởng cho cô một nụ hôn.
Nhưng hiện tại cô không dám dùng sức, cô cảm thấy chỉ cần mình chạm nhẹ một cái, chân anh sẽ tan ra như băng vậy.
Sau khi xoa bóp một chân xong thì có người gõ cửa.
Tô Thanh cảnh giác mở hé cửa, đúng là Hà Phương đang đứng trước cửa.
Tối hôm qua lúc về cô đã dặn giúp việc chặn Hà Phương lại, chỉ nói bản thân muốn có thế giới riêng hai người với Thẩm Trọng, anh ta mới không xuất hiện.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Chị Thẩm về rồi sao?" Hà Phương vô cùng bình tĩnh chào hỏi cô, như là chưa từng xảy ra chuyện gì: "Anh Thẩm nên rời giường."
Tô Thanh cố kìm chế xúc động muốn tiến tới tát anh ta: "Tôi sẽ giúp anh ấy."
Hà Phương nhìn cô: "Cô chắc chứ?"
"Ừ." Tay cầm cửa của Tô Thanh đã run lên, nếu không phải Thẩm Trọng có điều kiêng kỵ, ngay cả một phút cô cũng không nhịn nổi.
"Thuốc anh ấy cần uống đều để trong hộp thuốc ở tủ đầu giường, dựa theo phân chia sáng tối là được."
Tô Thanh sắc mặt không đổi gật đầu.
Hà Phương hắng giọng ngập ngừng nói: "Lúc anh ấy mất khống chế chị làm được không?"
Tô Thanh đóng sầm cửa lại.
Cô điều chỉnh lại tâm trạng rồi quay trở lại, Thẩm Trọng đã bị đánh thức, anh nhắm mắt lại ngửi được mùi dầu thuốc trong không khí, nhíu mày nói: "Đừng chạm vào anh lúc anh không hay biết gì!"
Tô Thanh luống cuống, khom người dán sát vào mặt anh: "Được được được, xin lỗi anh, sau này em sẽ không làm vậy nữa."
Thẩm Trọng thở nặng nhọc một lúc mới bình tĩnh lại, yếu ớt giơ tay lên vỗ về lưng cô: "Được rồi, vừa nãy anh không được tỉnh táo, hung dữ với em. Thanh Thanh có thể chạm vào anh, lúc nào cũng được."
Tô Thanh kìm nước mắt gật đầu.
Thẩm Trọng nằm trên gối nhắm mắt suy nghĩ một lúc: "Khi nào thì em phải về đoàn phim?"
Tô Thanh lắc đầu: "Em không về, em đã sắp xếp xong rồi, sau này em sẽ không rời khỏi anh nữa."
Thẩm Trọng trầm mặc một lát, lông mi run run mở mắt ra, vươn tay vén tóc cô ra sau tai: "Vẫn là liên lụy tới em, Tô tiểu thư."
Tô Thanh nghe anh gọi "Tô tiểu thư" thì hiểu anh đau lòng đến mức nào, cô cố nén đau thương hôn anh: "Em là bà Thẩm của anh, đây mới là thân phận em muốn nhất. Hiện tại em làm chưa được tốt lắm, rất nhiều chuyện cần anh dạy, được không?"
Thẩm Trọng không nói lời nào, chỉ vỗ vỗ bên cạnh để cô lên giường, sau đó vùi mặt vào giữa hai gò bồng đảo hỏi: "Thật sự nghĩ kỹ rồi sao?"
Tô Thanh kiên định gật đầu: "Cả đời cũng đã nghĩ xong rồi."
"Vậy không được khóc nữa." Thẩm Trọng ngẩng đầu lên hôn má cô, nghiêm túc nhìn cô nói: "Làm bà Thẩm không được yếu đuối như vậy."
Tô Thanh suýt chút nữa bật khóc, cô cố gắng kìm lại sát đến gần hôn anh: "Được, ông Thẩm."
Thẩm Trọng gật đầu, anh nói tiếp: "Trước tiên em chiếu lại cảnh hôm qua nhìn thấy cho anh xem."
Tô Thanh đương nhiên lắc đầu không chịu, sắc mặt Thẩm Trọng lập tức trầm xuống.
Thật ra cô vẫn luôn có hơi sợ anh. Cha mẹ Thẩm Trọng mất sớm, anh vừa hai mươi tuổi đã tiếp nhận một tập đoàn lớn như vậy, lục đục với mười mấy người cũ, còn một mình nuôi lớn em trai Thẩm Mặc, sớm đã luyện được sát phạt quyết đoán, không giận mà uy, mặc dù hiện tại suy sụp lớn như vậy vẫn mang sự kiêu ngạo và kiên định, chỉ có ở trước mặt cô mới thoáng chút yếu mềm, anh nghiêm mặt lại đã khiến lòng Tô Thanh run lên.
Anh không nói câu nào mà chỉ lẳng lặng nhìn cô, nhìn đến mức cô không dám lắc đầu.
Nhưng cô thật sự không đám đưa cho anh xem, hai người cứ như vậy mà giằng co với nhau.
Thẩm Trọng thấy bộ dạng rưng rưng sắp khóc của cô cũng bất lực, cuối cùng đành phải thỏa hiệp: "Rời giường trước rồi lại nói."
Nói đến đây anh có hơi ngượng ngừng, vươn tay muốn sờ giữa hai chân mình.
Tô Thanh lập tức đè tay anh lại, đứng lên xem thử tã giấy đã mặc cho anh tối qua.
"Không có gì, vẫn còn khô." Cô quay đầu lại hôn anh: "Đừng lo lắng, bà Thẩm đây không sợ gì cả."
Thẩm Trọng đỏ mặt quay đầu đi, ngay sau đó thì vô cùng lý trí mà hướng dẫn cô giúp mình ngồi dậy, thay quần áo, ôm lấy anh chuyển lên xe lăn, vào nhà vệ sinh rửa mặt. Tô Thanh đã hứa với anh không được khóc, cũng sợ làm anh đau lòng nên vẫn luôn kìm nước mắt, cố gắng bình tĩnh làm việc nào ra việc đó, nhưng Thẩm Trọng hầu như không có sức cũng không tự làm được gì, Tô Thanh khó khăn giằng co hồi lâu, sau cùng bản thân cũng mệt đến chóng cả mặt.
Nhưng đột nhiên không có những người khác giúp đỡ, hai người lại trở trên thân mật hơn rất nhiều. Mãi đến lúc này Tô Thanh mới nhận ra, tuy rằng việc chăm sóc Thẩm Trọng vô cùng vất vả và vụn vặt, nhưng trong lòng cô không hề có chút khó chịu, hơn nữa một khi cô bước ra một bước này Thẩm Trọng cũng cố gắng vứt bỏ băn khoăn, vẫn luôn cổ vũ, khích lệ cô, giống như cô đang làm việc gì đó cực kỳ to lớn.
Ở bệnh viện có hộ lý chuyên nghiệp, về nhà thì luôn có Hà Phương, Tô Thanh chưa bao giờ tận tâm tận lực chăm sóc như vậy, càng chưa từng nghĩ mình có thể vượt qua hết những nỗi đau như thế.
Cô xin Thẩm Trọng hôm nay không lo việc công, cùng cô đến phòng chiếu, phòng này Hà Phương chưa từng đến.
Cô đỏ mắt xin xỏ khiến Thẩm Trọng không thể nhẫn tâm từ chối, cuối cùng không biết làm thế nào đành đồng ý đến phòng chiếu ăn bữa sáng.
Tô Thanh dọn xong bữa sáng thì vội khóa cửa, vừa quay người lại Thẩm Trọng đã vươn tay với cô: "Đến ngồi trên đùi anh."
Tô Thanh biết, anh nhìn bề ngoài cứng rắn nhưng thật ra lại mềm lòng, lại càng khó chịu.
Cũng may ghế của anh rộng, Tô Thanh ngồi chen xuống bên cạnh anh, gác hai đùi tên tay vịn, không nói hai lời nhào qua hôn anh.
Thẩm Trọng hôn cô mấy cái thì đẩy ra: "Muộn rồi, không ăn cái gì anh sẽ bị hạ huyết áp."
Tô Thanh lập tức ngoan ngoãn nghiêng người ra ngoài, cầm lấy một lát bánh mì nướng quét chocolate lên.
Thẩm Trọng nhíu mày.
Huyết áp của anh luôn thấp nên cần phải ăn chút đồ ngọt, nhưng anh lại ghét nhất là đồ ngọt, mỗi lần ăn đều là miễn miễn cưỡng cưỡng.
Tô Thanh ngẩng đầu nhìn dáng vẻ khó chịu của anh, bỗng cô "ây da" một tiếng giả vờ run tay, quét sốt chocolate trên lưỡi dao lên xương quai xanh của mình.
"Thẩm tiên sinh..." Cô ôm cổ anh làm nũng: "Giờ phải làm sao đây?"
Thẩm Trọng lắc đầu: "Diễn giả trân như vậy."
Nói tới nói lui anh vẫn cúi đầu liếm xương quai xanh của cô.
Lớp chocolate hơi dày, anh vươn đầu lưỡi dùng sức liếm, lại dùng môi mấp nhẹ.
Môi anh hơi lạnh, Tô Thanh co rúm một chút, dán vào ngực anh, ngửa đầu cho anh liếm sạch.
Chờ đến khi Thẩm Trọng liếm hết chút chocolate cuối cùng thì nhịp thở của Tô Thanh đã trở nên dồn dập, cô đưa tay vuốt tóc sau đầu anh hỏi: "Ăn ngon không?"
Thẩm Trọng không trả lời, chỉ cúi đầu dùng răng kéo dây váy của cô xuống, lộ ra hơn phân nửa đôi gò bồng đảo trắng như tuyết, lại nhìn về phía lọ sốt chocolate trên bàn.
Tô Thanh im lặng lấy lọ sốt đến, dùng hai ngón tay quét lấy một khối lớn rồi quệt lên ngực mình.
Trước tiên Thẩm Trọng ngậm hai ngón tay cô trong miệng tỉ mỉ liếm sạch, sau đó vịn eo cô tách hai chân ra quỳ trước mặt anh.
Tô Thanh dịch người về phía trước, để bắp đùi dán sát vào eo anh.
Thẩm Trọng nhoài người tới thăm dò thử rồi hôn lên ngực cô, lần này bờ môi và đầu lưỡi của anh rõ ràng là nóng hơn, hôn đến tim của Tô Thanh cũng nóng lên theo.
Tô Thanh bị anh liếm vừa tê vừa ngứa, không quỳ vững nữa mà nửa ngồi lên đùi anh, giữa hai chân cảm nhận được chỗ mềm mại hơi nhô lên trong quần anh.
Hai tay của Thẩm Trọng đều tìm đến dưới váy cô, dùng mu bàn tay cách lớp quần lót cọ cọ giữa hai chân cô.