"Không được không được..." Tô Thanh vô thức túm lấy tay anh: "Anh còn chưa ăn cơm... Đừng..."
Thẩm Trọng vẫn không nói lời nào, cũng rút tay mình ra nhưng lại vùi đầu vào ngực cô, há miệng ngậm lấy hạt thù du hồng nhạt của cô, mấp mấp, rồi lại nhanh chóng run run đầu lưỡi.
Tô Thanh rầu rĩ hừ một tiếng, vô thức buông cánh tay anh ra.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thẩm Trọng cũng không vươn tay vào lại váy cô mà chỉ tiếp tục vùi mặt tấn công ngực cô, từng chút từng chút liếm sạch chocolate, nhưng vẫn không chịu buông tha cho cô liếm lại lần nữa, nhẹ nhàng liếm từ dưới lên trên, vòng trở về xương quai xanh của cô.
Tô Thanh bị anh liếm hai chân run lên, ôm chặt vai anh không dám động đậy.
"Ướt rồi?" Thẩm Trọng lại liếm dọc theo xương quai xanh của cô, dùng giọng nói gợi cảm dụ dỗ cô: "Có muốn anh sờ hay không?"
Tô Thanh cắn môi, mạnh mẽ kéo lý trí trở về, lắc đầu: "Không muốn, anh... Anh phải ăn cái gì trước đã."
Thẩm Trọng bật cười: "Như vậy có thể chịu được?"
Tô Thanh tựa vào vai anh, thở dồn dập một lúc mới nói: "Em... Em muốn chăm sóc cho anh mà..."
Lòng Thẩm Trọng nóng lên, ôm eo cô: "Vẫn là Thanh Thanh tốt với anh."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tô Thanh nghe giọng nói khổ sở của anh, lại phóng túng ôm anh một lát mới ngồi dậy cùng anh ăn gì đó.
Cả ngày Tô Thanh hầu như đều dính lên người Thẩm Trọng không xuống.
Cô không hề sợ thân thể anh, không hề cảm thấy khó chịu khi đối mặt với hai chân đã biến dạng của anh, chỉ có khắc sâu thêm vô số yêu thương.
Ngay cả thuốc hằng ngày của Thẩm Trọng, Tô Thanh cũng không dám để anh uống, cô cho người dựa theo toa thuốc đi mua mới toàn bộ, rồi lại gói tất cả thuốc cũ của anh lại đưa đi kiểm tra xem có bị Hà Phương đánh tráo hay không.
Hôm nay cô gọi rất nhiều cuộc điện thoại, lần lượt xin lỗi mấy người tương đối quen thuộc trong đoàn phim, đều nói bản thân bị bệnh, người ta cũng hiểu ý không hỏi thêm.
Sau đó lại lên mạng tìm giường có nhiều chức năng hơn chiếc giường bệnh kia của Thẩm Trọng, không chỉ có thể lên xuống, sưởi ấm, phân đệm, còn có chức năng mát xa, cô lập tức sắp xếp người đi mua, hôm nay đưa về.
Những lúc làm chuyện này cô cũng không tách khỏi Thẩm Trọng, cô biết anh không phải là người thích trách móc bản thân, khi xảy ra chuyện thì đều nghĩ nên giải quyết như thế nào, làm sao để cuộc sống sau này ít chịu ảnh hưởng nhất.
Giống như chuyện lúc anh vừa mới cử động được một chút đã yêu cầu bắt đầu phục hồi chức năng vậy.
Trận khóc tối hôm qua đã là cực hạn của anh.
Thẩm Trọng buông tay để cho cô bận rộn, còn khích lệ cô: "Thanh Thanh thật là giỏi."
Buổi tối Tô Thanh giúp anh tắm lần đầu tiên.
Trước đây Thẩm Trọng rất thích tắm cho cô, ở trên cao nhìn xuống thoa dầu gội đầu giúp cô, rồi lại đưa ngón tay đầy sữa tắm trơn trượt vào trong cơ thể cô, dụ dỗ muốn mạng cô, khiến cô ngoan ngoãn chủ động quỳ trong nhà tắm liếm lấy anh.
Anh sẽ đứng ở phía trước giữ đầu cô lại, chờ cô liếm đến anh không kiềm chế được bèn kéo cô lên ấn vào bức tường nhà tắm bằng thủy tinh, để cô nhìn ảnh ngược mơ hồ của hai người, từ phía sau thâm nhập vào cô, thọc vào rút ra, nghe từng tiếng hờn dỗi của cô vọng ra.
Mỗi lần tắm như vậy, ngay cả về giường lúc nào Tô Thanh cũng không biết.
Tô Thanh vẫn quỳ trên đất như cũ, cẩn thận tỉ mỉ chà lau hai chân vô lực của Thẩm Trọng, ngay cả ngón chân cũng không bỏ qua.
Thẩm Trọng được ba dây đai cố định trên xe lăn, cúi đầu nhìn động tác của cô, đột nhiên nói: "Từ trước đến nay anh đều không mở mắt."
Tô Thanh ngẩng đầu lên, nhìn anh qua hơi nước vòi hoa sen.
Đôi mắt đen trầm của anh bị hơi nước che khuất, không nhìn ra cảm xúc.
"Lúc Hà Phương tắm rửa thay quần giúp anh, trước nay anh đều không mở mắt." Hai tay Thẩm Trọng nắm chặt tay vịn xe lăn: "Anh cảm thấy chân của mình thật dọa người."
Tô Thanh vô thức lắc đầu với anh.
Giọng nói của Thẩm Trọng trong tiếng nước nghe có chút mông lung: "Cho nên Thanh Thanh, em không cần nói xin lỗi với anh, anh hiểu, thứ mà đến ngay cả bản thân mình còn thấy ghê tởm, sao có thể yêu cầu em chấp..."
Nói đến một nửa, anh bỗng nhiên thấy Tô Thanh bỏ bông tắm xuống, cúi đầu hôn lên mu bàn chân anh.
Chiếc váy tơ tằm cô mặc đã bị nước bắn ướt dính lên người, phác họa ra dáng người thướt tha hoàn mỹ, đôi gò bồng đảo đã sắp hiện lên hoàn toàn.
"Đừng..." Thẩm Trọng vừa mới lắc đầu cô đã mở miệng cắn ngón chân anh, vươn đầu lưỡi nhỏ hồng nhạt liếm một vòng.
Cả người Thẩm Trọng run lên, tay nắm chặt tay vịn không dám động đậy.
Tuy rằng anh không có cảm giác, nhưng nhìn cô tràn đầy yêu thương liếm nơi bản thân cảm thấy khó chịu nhất thì vẫn cảm thấy sống lưng tê ngứa.
Tựa như có người dúi vào lòng anh một túi nước ấm, nóng nóng, rồi túi nước kia vỡ ra, bên trong đều là nước mắt chua xót, khiến anh bị bao phủ trong đau khổ xót xa.
Anh khẽ run vươn một tay về phía Tô Thanh: "Thanh Thanh..."
Tô Thanh ngẩng đầu cầm tay anh rồi thẳng người dậy, chậm rãi kéo vai áo xuống, đưa hai bầu ngực vào giữa hai gối anh, cọ cọ lên xuống.
Vòng eo mềm mại, động tác vô cùng có mỹ cảm, trong nháy mắt hô hấp của Thẩm Trọng trở nên dồn dập, nhìn chằm chằm vào khe rãnh sâu hút không rời mắt.
Tô Thanh nhìn lướt qua giữa hai chân anh, bảo bối của Thẩm Trọng vừa mới rửa sạch sẽ dường như có sự thay đổi rất nhỏ.
Tô Thanh vui mừng đưa tay cầm lấy nó.
Nước đã bốc hơi từ lâu, trong phòng tắm bằng kính tất cả đều trở nên mơ hồ.
"... Thanh..." Từ cổ họng Thẩm Trọng phát ra tiếng gọi khàn khàn.
Tô Thanh đến gần hai chân anh, kẹp bảo bối của hai giữa đôi bò bồng.
Cô quệt chút sữa tắm vào khe ngực mình, hai tay ép chặt hai chú thỏ trắng, kẹp chặt lấy gậy nóng đã từng khiến cô gần như là ngất đi vô số lần.