Pháo hoa rực rỡ

Tô Thanh đắc thắng nghiêng người hôn nhẹ lên mặt anh, nói: "Em ở bên cạnh nha, anh có việc gì cứ sai bảo mọi lúc."
 
Nói rồi cô tự mình đi về chiếc ghế dài kia đoan chính ngồi xuống, hai chân khép gối, cẳng chân nghiêng một bên, đặt laptop lên gối nghiêm túc xem.
 
Lúc lão Tần tới nhìn cô mấy lần mới hắng giọng gọi "Bà Thẩm".
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Ông và Thẩm Trọng có rất nhiều việc cần nói, Tô Thanh im lặng ngồi trước cửa sổ, thỉnh thoảng lại gõ gõ bàn phím một lúc, giống như là đang ghi chép gì đó.
 
Lão Tần là nguyên lão của tập đoàn, trung thành tận tâm lại thành thật, nhưng năng lực không cao, từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ đều phải nhất nhất báo cáo với Thẩm Trọng mới có thể quay về đưa ra quyết định, Thẩm Trọng chính là nhìn trúng điểm này của ông mới để ông làm CEO, trên thực tế quyền hành trong tập đoàn đều nằm trong tay Thẩm Trọng.
 
Mấy chục năm trước nhà họ Thẩm bắt đầu lập nghiệp với bất động sản và xây dựng, sau đó tham gia vào ngành công nghiệp giả trí và văn hóa, lúc đến tay Thẩm Trọng đã có quy mô vô cùng khổng lồ, Thẩm Trọng lại rất am hiểu về đầu tư tài chính, mười năm qua ánh mắt hầu như là chưa từng sai lầm.
 
Lão Tần cẩn thận dông dài, nói chuyện với Thẩm Trọng thì nói một mạch rất lâu.
 
Thẩm Trọng thỉnh thoảng lại phân tâm liếc mắt nhìn "thư ký Tô", chỉ thấy cô nhìn chằm chằm vào laptop vô cùng nghiêm túc, dáng vẻ thật sự chuyên nghiệp đến muốn mạng, có lẽ là rất để tâm đến việc diễn nhân vật "thư ký" này.
 
Khi lão Tần nói chuyện gần xong thì Tô Thanh ra ngoài nghe điện thoại, mãi đến khi lão Tần đi cô vẫn chưa quay lại.
 
Thẩm Trọng điều khiển xe lăn đi đến chiếc ghế, khom người cầm laptop của Tô Thanh lên xem thử.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trong màn hình đều là các trang web có video và tài liệu chăm sóc người bệnh liệt nửa người như thể nào, sau đó còn có... làm thế nào để anh cảm nhận được khoái cảm linh tinh khác, ngập các hình ảnh và câu từ dâm mĩ.
 
Cô gái nhỏ của anh vì anh mà học xấu.
 
Cuộc điện thoại này Tô Thanh nghe rất lâu.
 
Đã có kết quả điều tra những loại thuốc Hà Phương cho Thẩm Trọng uống.
 
Các loại thuốc kiểm soát nhịp tim, huyết áp, chức năng cơ quan nội tạng không có vấn đề gì, nhưng một số loại thuốc thúc đẩy quá trình phục hồi các dây thần kinh bị tổn thương đã bị thay thế bằng vitamin.
 
Tô Thanh lại gọi điện cho bác sĩ chủ trị của Thẩm Trọng, cô hỏi rất lâu.
 
Bác sĩ nói với cô, thần kinh bị tổn thương có thể khôi phục nhiều hay ít vốn phụ thuộc vào nguyên nhân người bệnh mắc phải, phương pháp và thuốc trị liệu cho Thẩm Trọng đã là tiên tiến nhất, nhưng những loại thuốc này có hiệu quả nhất trong vòng sáu tháng đến mười tám tháng từ sau khi bị thương, thời gian lâu hơn thì thật sự rất khó có thể khôi phục các dây thần kinh đã mất đi sức sống.
 
Cho nên trong khoảng thời gian vàng từ khi Thẩm Trọng xuất viện về nhà gần một năm nay, đều là uống vitamin không có chút hiệu quả nào.
 
Tô Thanh cúp điện thoại, ngây ngốc đi tới phòng bếp ở lầu một, mở tủ lạnh tìm được một lon coca lạnh, uống một hơi vẫn cảm thấy lồng ngực bị thiêu đến khó chịu.
 
Lon coca đã bị cô bóp nhẹp.
 
Lão Hồ vốn đang ở trong sân tỉa cây, nhìn thấy Tô Thanh vốn không hay vào phòng bếp lại đứng trong phòng bếp, bèn yên lặng đi vào hỏi: "Bà chủ, bà không sao chứ?"
 
Tô Thanh nhìn lướt qua chiếc kéo trong tay anh ta.
 
"Anh đi theo tôi." Cô nói với lão Hồ: "Mang theo kéo."
 
Lão Hồ nhắm mắt theo đuôi đi theo Tô Thanh lên lầu, đi tới trước cửa phòng Hà Phương.
 
Từ khi Thẩm Trọng nằm viện Hà Phương vẫn luôn ở bên cạnh anh, Thẩm Trọng vừa ra viện Hà Phương cũng theo đó dọn tới, nhưng từ ngày Tô Thanh vội vã quay về Hà Phương liền không xuất hiện nữa, anh ta đã từng đến phòng ngủ chính hỏi hai lần, đều bị Tô Thanh tìm lý do từ chối.
 
Tô Thanh gõ cửa vài cái, bên trong không ai trả lời.
 
Tô Thanh lùi ra phía sau, bảo lão Hồ phá cửa.
 
Hà Phương chạy rồi.
 
Toàn bộ đồ trong phòng anh ta đều không thấy đâu, chỉ để lại mấy vật dụng trong nhà, trên giường có vài bộ quần áo không cần thiết bị vứt lại.
 
Tô Thanh tức giận nắm chặt hai tay không có chỗ trút ra, nhìn căn phòng trống rỗng, toàn thân không kiềm được mà run nhè nhẹ.
 
"Đốt tất cả những vật dụng này đi." Tô Thanh nói với lão Hồ, giọng nói vô cùng lạnh lùng: "Toàn bộ... Băm thành từng mảnh trước, sau đó đốt thành tro."
 
"Thanh Thanh."
 
Phía sau có người gọi cô, Tô Thanh sợ run quay người lại, thấy không biết từ lúc nào Thẩm Trọng đã đến cửa, sắc mặt bình tĩnh nhìn cô.
 
"Không đụng vào vật dụng." Thẩm Trọng ngẩng đầu nói với lão Hồ: "Quần áo chăn gối trên giường ném đi là được rồi."
 
Sau đó Thẩm Trọng chuyển sang nói với Tô Thanh: "Em đi theo anh."
 
Tô Thanh thẩn thờ theo sau anh, chiếc xe lăn dưới người anh phát ra tiếng ong ong, mà đôi giày cao gót dưới chân cô thì phát ra những âm thanh giòn giã.
 
Hai người vào phòng sách lần nữa, Thẩm Trọng khóa cửa phòng, ngồi trước chiếc ghế dài, nói: "Thư kí Tô, em ngồi xuống đi."
 
Tô Thanh đi tới ngồi xuống, nghiêm chỉnh đặt hai tay trên đầu gối, chỉ là ngón tay cô không kiềm được mà khẩy góc váy, cúi đầu cắn chặt môi.
 
Thẩm Trọng khẽ ho một tiếng: "Không phải bảo em ngồi đó."
 
Anh dùng hai khuỷu tay chống lên tay vịn, gắng gượng mà vụng về dịch người sang một bên trên xe lăn, chừa cho cô một khoảng trống, rồi lại luồn mu bàn tay xuống dưới đầu gối, cố hết sức chuyển hai cái đùi sang cùng một bên.
 
Tô Thanh ngơ ngác nhìn anh khó khăn làm một di chuyển đơn giản như vậy, cố gắng ngừng thở, tự nói với bản thân không thể khóc.
 
Khóc sẽ lộ ra sơ hở, vậy thì Thẩm Trọng sẽ biết, anh vốn có thể không đến mức phải chật vật như hiện tại.
 
Thẩm Trọng đã dịch chuyển dọn xong một chỗ trống nhỏ bên cạnh, Tô Thanh đứng dậy cởi giày ra, nghiêng người ngồi lên, gập chân trên đùi anh.
 
Cô còn đang run nhè nhẹ, ngay cả hơi thở cũng nóng như thể có thể phát ra lửa.
 
Thẩm Trọng nhẹ nhàng hôn lên tai cô: "Còn nhớ em đã từng nói không, sư tử chắc chắn sẽ không đánh nhau với chó sói?"
 
Tô Thanh thoáng hoảng hốt.
 
Đó là chuyện nhiều năm trước, lúc ấy Tô Thanh tham gia một gameshow dạo chơi ngoại thành, đoàn người vốn đang vui vẻ ngắm hoa, chụp ảnh, bỗng nhiên bị một nữ diễn viên danh tiếng kém hơn cô ngáng chân, cả người Tô Thanh rơi vào cái hồ bên cạnh.
 
Tô Thanh biết nữ diễn viên kia cố ý, nhưng cô không nói gì, sau khi được vớt từ trong hồ lên thì đi tìm chỗ thay bộ quần áo đang mặc, cũng không kịp trang điểm lại, thế là cô với gương mặt mộc và bộ đồ thể thao quay hết chương trình.
 
Buổi tối Thẩm Trọng đến đón cô, lúc biết được cô bị người ta bắt nạt mà còn không đáp trả, không lên tiếng thì tức giận đen mặt không nói gì, Tô Thanh làm nũng với anh, nói sư tử tuyệt đối sẽ không đánh nhau với chó sói, đánh thua đương nhiên là mất mặt, thắng cũng không vinh quang gì.
 
Tô Thanh dụi trán vào cổ Thẩm Trọng, nói: "Nhưng không phải sau đó anh tìm người phong sát cô gái kia, khiến cô ta biến mất đến tận giờ. Em chỉ không chịu được những thứ mà Hà Phương đã chạm qua..."
 
Thẩm Trọng lập luận hỏi: "Anh ta còn chạm vào anh, em muốn đốt luôn cả anh sao? Hửm?"
 
Tô Thanh lập tức nghẹn ngào lắc đầu.
 
"Vậy được rồi." Thẩm Trọng quay mặt hôn lên trán cô: "Anh ta cũng còn thông minh, chạy trốn nhanh, ngược lại bớt chuyện cho chúng ta. Để cho anh ta đi đi, anh cũng không cảm giác được đau đớn, bị một chút vết thương ngoài da thôi, rất nhanh sẽ hết."
 
Chuyện của Hà Phương một khi truyền ra ngoài, Thẩm Trọng sẽ biến thành đối tượng để người khác chê cười và đồng tình trong lúc rảnh rỗi, Tô Thanh biết chuyện này đối với Thẩm Trọng mà nói thì còn đau đớn hơn nhiều so với thân thể, cho nên anh chỉ có thể cắn nát răng nuốt vào bụng.
 
Tô Thanh càng nghĩ càng không thở nổi, cô quay mặt đi, không kiềm được nước mắt.
 
Thẩm Trọng nghe cô khóc thì thở dài: "Chương trình lần đó của em sau khi chiếu còn được người ta khen là nữ thần mặt mộc, sau đó có người đắc ý với anh, nói bản thân nhờ họa được phúc, em đã quên rồi sao?"
 
Tô Thanh lén dụi nước mắt trên vai anh: "Nhưng chuyện của Hà Phương có gì hay mà nhờ họa được phúc chứ?"
 
Thẩm Trọng cười: "Anh đổi được em về. Hiện tại mỗi ngày đều được em ôm tới ôm lui, xoa tới ấn đi..."
 
Anh còn chưa nói hết câu đã bị Tô Thanh ngẩng đầu giữ chặt má anh, hôn thật mạnh.
 
Cô hôn mạnh mẽ như vậy, như muốn hóa những phẫn nộ và thống khổ tràn ngập đáy lòng thành hơi thở đưa vào miệng anh.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui