Pháo hoa rực rỡ

Thẩm Trọng bất ngờ không kịp đề phòng bị cô đẩy ngửa đầu ra, anh muốn ôm cô theo bản năng nhưng tay phải bị cô giữ ở phía sau, nhất thời không thể động đậy được.
 
Tô Thanh như con dã thú nhỏ bị thương, ra sức muốn trút hết khổ sở của bản thân với người thân thiết nhất của mình, nhưng dù dùng sức thế nào cũng không nỡ thô bạo với anh, chỉ cắn bờ môi anh hai cái rồi đưa đầu lưỡi dịu dàng vào trong miệng anh, câu lấy đầu lưỡi anh cọ liếm, giống như biến thành một con mèo nhỏ đói khát.
 
Thẩm Trọng bị cô hôn đến ướt át, nâng tay trái không bị chặn lại lên muốn mở nút áo vest của cô.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Nhưng tay trái của anh không quá linh hoạt, thử nhiều lần cũng không thể cởi nút áo tròn trịa kia ra.
 
Thẩm Trọng chán nản rũ tay xuống, Tô Thanh cũng không nhận ra được điều này, cô vẫn nhắm mắt dùng sức gặm cắn bờ môi anh.
 
Thẩm Trọng cố gắng phối hợp với cô, vẫn luôn chờ đến khi cô bình tĩnh lại, thở dốc buông môi anh ra, tựa vào trán anh không nói lời nào.
 
"A Trọng..." Tô Thanh nhắm mắt lại hỏi: "Không phải Hà Phương và anh cùng nhau lớn lên từ nhỏ sao? Tại sao lại hận anh như vậy?"
 
Thẩm Trọng cười vô lực: "Mấy ngày nay anh cũng có nghĩ đến. Chú Hà mặc dù là bác sĩ của gia đình, nhưng cũng là bạn tốt của ba mẹ anh. Hà Phương thi vào đại học y có hơi quá sức, vẫn là anh giúp anh ta tìm quan hệ. Anh ta không qua được thực tập lâm sàng, chuyển qua làm phục hồi chức năng, kết quả vòng đi vòng lại, hàng ngày giống như một người hầu đi theo hầu hạ người em trai lẽo đẽo sau lưng anh ta từ nhỏ, gọi anh là "Thẩm tiên sinh", có lẽ..."
 
Tô Thanh nhớ đến nụ cười khinh miệt kia của Hà Phương trong camera ngày đó.
 
Sư tử sẽ không đánh nhau với chó sói, nhưng hổ xuống đồng bằng sẽ bị chó khinh.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lại nhớ tới dáng vẻ bình tĩnh an phận thường ngày của Hà Phương, Tô Thanh cảm thấy lạnh cả người.
 
Bây giờ nghĩ lại, trước kia cô hoàn toàn bị Thẩm Trọng chiều thành hư, lúc Thẩm Trọng vừa mới bị thương cô hoàn toàn mông muội, hàng ngày ngoại trừ khóc ra thì căn bản không biết mình đang làm gì.
 
Nhưng sao cô có thể hồ đồ đến mức giao chuyện uống thuốc quan trọng như vậy cho tên khốn mặt người dạ thú như Hà Phương chứ? Bà Thẩm làm sao có thể phạm vào sai lầm trí mạng thế này?
 
"A Trọng..." Cô ôm chặt eo Thẩm Trọng, sợ đến mức lông mi run lên, yếu ớt nói dối: "Cũng may thuốc anh ta cho anh uống đã kiểm tra, không có vấn đề gì."
 
Cô chợt nghĩ nếu lỡ như nói thật, điều đáng sợ nhất cũng không phải là Thẩm Trọng căm phẫn Hà Phương bao nhiêu, mà là sợ rằng Thẩm Trọng sẽ không bao giờ tha thứ cho cô.
 
Thẩm Trọng "ừ" một tiếng, giọng nói lành lạnh: "Nhưng em không được suy nghĩ lung tung, tìm Hà Phương gây phiền phức, nghe không?"
 
Trong lúc nhất thời Tô Thanh không lên tiếng đồng ý, Thẩm Trọng lại nói: "Ba của Hà Phương lớn tuổi, sức khỏe lại không tốt, sau này còn phải dựa vào Hà Phương mà dưỡng già. Chú Hà luôn đối xử với nhà chúng ta rất tốt, dù sao cũng phải nể mặt mũi của chú ấy."
 
Tô Thanh sắp xếp lại tâm trạng gật đầu: "Em biết rồi, anh mới là sư tử, chuyện này đều do anh quyết định. Anh mới là người không dễ dàng buông tha cho Hà Phương."
 
"Ngoan." Thẩm Trọng gật đầu: "Nghiêm phạt một người không nhất định phải dùng bạo lực."
 
Thẩm Trọng nói xong cũng hôn nhẹ lên trán cô: "Đứng lên đi thư kí Tô, buổi chiều không cần làm việc, em có thể không cần mặc nghiêm chỉnh như vậy."
 
Tô Thanh đứng dậy, chỉnh lại quần áo trên người cho ngay ngắn.
 
Thẩm Trọng ngẩng đầu nhìn cô, bỗng nhiên giọng nói có hơi kỳ lạ: "Hay là em cứ mặc như vậy đi."
 
Tô Thanh cúi đầu nhìn bản thân, nhíu mày hỏi: "Thẩm tiên sinh thích kiểu này sao?"
 
Thẩm Trọng giấu đầu hở đuôi nhìn ra ngoài cửa sổ, ho khan nói: "Thời tiết bên ngoài không tệ, muốn ăn cơm trưa trong vườn không?"
 
Tô Thanh ngồi xổm xuống ôm cổ anh, dán mặt vào trước ngực anh: "Được đó Thẩm tiên sinh, anh là ông chủ, anh nói thế nào thì làm thế đó."

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui