Pháo hoa rực rỡ

Tô Thanh là diễn viên tuyến hai, lúc kết hôn với Thẩm Trọng gia thế hiển hách và sự nghiệp thành công còn dấy lên một trận bàn tán.
 
Sau khi kết hôn Thẩm Trọng không nhắc đến chuyện để cô rút khỏi sân khấu, nhưng từ khi Thẩm Trọng bị thương đến nay đã hơn một năm, cô không thể không giảm bớt rất nhiều hoạt động, hôm nay là một sự kiện ra mắt thương hiệu đơn giản, chỉ cần nửa ngày cho nên cô mới nhận.
 
Trợ lý Khấu Khấu ở đại sảnh lầu một chờ cô, vừa thấy cô xuống lầu đã sấn tới nói: "Chị Thanh Thanh, sau khi kết thúc sự kiện chúng ta đi dạo phố một lát có được không? Chị cũng đã lâu không ra ngoài rồi."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Tô Thanh cười cười: "Được thôi."
 
Xe bảo mẫu [*], trung tâm mua sắm lớn, phòng thay đồ VIP, trang phục và trang sức, đều là những thứ Tô Thanh quen thuộc.
 
[*] Xe bảo mẫu: một loại xe lớn, thường được các ngôi sao sử dụng để di chuyển, ăn uống, trang điểm và nghỉ ngơi.
 
Cô cũng đã từng là một thiên chi kiêu nữ, mọi chuyện đều tốt đẹp, cho đến khi Thẩm Trọng bị tai nạn đã thay đổi tất cả.
 
Hôm nay sự kiện Tô Thanh tham gia chính là buổi họp báo của một nhãn hiệu đồng hồ, cùng đến còn có một tiểu sinh đang nổi tiếng, xuất thân từ vận động viên bơi lội, cách lớp Tây trang cũng có thể cảm nhận được tám múi cơ bụng và hai khối cơ ngực lớn muốn thoát ra ngoài, dáng người và kiểu tóc cũng có chút tương tự với Thẩm Trọng năm đó.
 
Trong lúc nói chuyện với người chủ trì, Tô Thanh thỉnh thoảng nhìn lén tiểu thịt tươi kia, trong lòng cảm thấy buồn cho bản thân, cũng buồn thay Thẩm Trọng.
 
Thân thể cô thích cũng từng săn chắc có lực như thế, mà không phải trắng trẻo mềm mại nằm liệt trên giường.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đó cũng không phải là nguyên nhân chủ yếu khiến cô khó đối mặt với Thẩm Trọng, phần nhiều hơn chính là vì trước đây cô đều ngước lên nhìn anh, hiện giờ lại trở thành cúi xuống nhìn anh.
 
Buổi họp báo kết thúc rất nhanh, sau đó có phần truyền thông phỏng vấn, tất cả các phóng viên đều rối rít quan tâm đến tình trạng sức khỏe của Thẩm Trọng.
 
Hiện tại Tô Thanh là một cô vợ hiền không rời không bỏ, trên khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo mang theo nụ cười khéo léo dịu dàng: "Chồng tôi vẫn luôn tích cực tập phục hồi chức năng, anh ấy còn trẻ thể trạng tốt, đang dần chuyển biến tốt, cảm ơn mọi người đã quan tâm."
 
Các phóng viên nhao nhao chúc mừng cô, đồng thời bày tỏ hy vọng sớm ngày thấy cô và anh Thẩm hạnh phúc bên nhau trong cùng một khung hình.
 
Sau khi sự kiện kết thúc, Khấu Khấu kéo Tô Thanh đi dạo một vòng trong cửa hàng mới mở, còn ăn cơm chiều, lại đi Pub uống rượu.
 
Khấu Khấu là người hiểu Tô Thanh đau khổ thế nào nhất, biết mỗi ngày cô hầu như không ra khỏi cửa, có ra cửa cũng là hạ quyết tâm rất lớn, vì thế đi chơi cùng cô đến nửa đêm mới đưa Tô Thanh đã say chuếnh choáng về nhà.
 
Tô Thanh sờ soạng đi đến phòng tắm trước.
 
Cô ở trạng thái nửa tỉnh nửa mê vẫn nhớ Thẩm Trọng không thích mùi rượu, nếu như để anh biết cô uống say e là sẽ vừa giận vừa buồn.
 
Sau khi cố gắng tắm rửa sạch sẽ, Tô Thanh chân tay loạng choạng đi về phòng ngủ, nhẹ nhàng lên giường.
 
Cô vừa mới vén chăn định nằm xuống chợt nghe người trên giường có người lạnh như băng hỏi: "Nụ hôn ngủ ngon của anh đâu?"
 
Tô Thanh thoắt cái đã tỉnh rượu.
 
Thẩm Trọng và cô đã chia giường ngủ hơn một năm, hôm nay sao lại chạy lên giường cô cơ chứ?
 
"Sao anh lại ở đây?" Tô Thanh vươn người bật đèn lên: "Giường này quá mềm, anh không ngủ được."
 
Thẩm Trọng bị ánh đèn đột ngột làm lóa mắt, hơi nghiêng đầu oán giận nói: "Em đã nói về sớm một chút."
 
Tô Thanh ngẩn người, trong lòng còn đang suy nghĩ nên làm thế nào để chuyển Thẩm Trọng về giường bệnh của anh.
 
Phòng ngủ của hai người rất rộng, khoảng cách giữa hai chiếc giường không gần, bình thường cô chưa từng làm chuyện như di chuyển Thẩm Trọng này...
 
Thẩm Trọng quay đầu lại nhìn thẳng vào cô, trong mắt còn chứa bất mãn, khóe môi giật giật, lúc mở miệng giọng nói bỗng nhiên mềm đi: "Thanh Thanh, nụ hôn ngủ ngon của anh đâu?"
 
Tô Thanh đau lòng, không còn cách nào khác đành theo thường lệ mà tiến tới cúi đầu đặt lên trán anh một nụ hôn nhẹ.
 
Thẩm Trọng đã sớm có chuẩn bị, trong lúc cô cúi đầu liền nâng cánh tay lên ôm lấy cổ cô.
 
Tay anh không có lực, Tô Thanh lại bất ngờ không kịp đề phòng, bị anh làm lệch đi, nụ hôn kia dừng trên môi anh.
 
Anh lập tức mở đôi môi ra, dùng răng cắn môi dưới của cô.
 
Kỹ thuật hôn của Thẩm Trọng vẫn giỏi như vậy, khi nhẹ khi mạnh mút lấy môi cô, đầu lưỡi ấm áp mềm mại dò xét khoang miệng cô, thỉnh thoảng nhẹ nhàng khuấy đảo, cổ họng phát ra tiếng rên rỉ trầm thấp gợi cảm.
 
Tô Thanh đã lâu không hôn anh như vậy, không tự chủ được mà dựa vào ngực anh, đưa đầu đến gần, đói khát ngậm lấy đầu lưỡi trơn trượt của anh, lại dùng đầu lưỡi của mình vẽ lên hàm trên của anh, vẽ thành từng vòng.
 
Hai người củi khô lửa bốc mà hôn nhau, Tô Thanh cảm thấy hô hấp càng lúc càng gấp gáp, nửa người dưới cũng rất nhanh đã có phản ứng.
 
Sao lại trống rỗng như vậy...
 
Ai đến lấp đầy tôi...
 
Cô ưm một tiếng, không kìm lòng được mà cắn Thẩm Trọng, ám chỉ cô muốn nhiều hơn.
 
Thẩm Trọng bị đau, bàn tay vô thức mềm nhũn trượt từ trên cổ cô xuống.
 
Tay anh từ trên vai cô đi xuống, xúc cảm lành lạnh kia lập tức nhắc nhở Tô Thanh.
 
Cô đột nhiên lùi người lại, tay phải xoa ngực trái của anh.
 
Sau khi bị liệt thân thể của Thẩm Trọng không được như trước, dày vò một lát sẽ khiến tim đập nhanh, có lẽ cô quá say nên mới dám phối hợp với anh như vậy, trêu chọc anh.
 
Quả nhiên Thẩm Trọng thở gấp, hai má ửng hồng nhìn cô, ngửa mặt nằm trên giường, cả người không thể động đậy được, chỉ có bộ ngực đang phập phồng.
 
Tô Thanh lo lắng giúp anh nhuận khí, thấy phản ứng của anh không quá kịch liệt, tim cũng rất nhanh đã khôi phục lại bình thường mới thở phào một cái, nhẹ giọng hỏi: "Anh không sao chứ?"
 
Thẩm Trọng lắc đầu, sắc mắt có chút uể oải.
 
Tô Thanh cũng suy sụp ngồi trên giường, nhất thời không biết nên làm thế nào cho phải.
 
Cô nhắc lại đề tài vừa rồi một lần nữa: "Sao anh lại ngủ trên giường? Thắt lưng sẽ đau..."
 
Thẩm Trọng giương mắt nhìn cô, trong mắt có hơi nước, giọng nói khàn khàn rầu rĩ: "Anh muốn ôm em."

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui