Pháo hoa rực rỡ

Khấu Khấu hỏi: “Chị có muốn bàn bạc với chị Dương không, xem có cần phải xử lý lời đồn này hay không?"
 
Tô Thanh suy nghĩ một lát: "Thôi vậy."
 
Chị Dương, Dương Hoan là người đại diện của cô, tuy rằng hiểu tình hình của Tô Thanh nhưng vẫn rất chuyên nghiệp, rất muốn nâng đỡ Tô Thanh, cô thường xuyên từ chối kịch bản và thông báo do cô ấy sắp xếp, Dương Hoan luôn hận rèn sắt không thành thép, chỉ là không dám nói gì với cô mà thôi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Dương Hoan có thể sẽ muốn để cô ra mặt giải thích, hoặc là mượn đề tài gì đó, còn không bằng để nó qua đi, giả vờ như bản thân không biết.
 
"Chị định rời khỏi giới hoàn toàn." Tô Thanh lặng lẽ nói với Khấu Khấu.
 
"Rời khỏi hoàn toàn? Là vì Thẩm tiên sinh sao?"
 
Tô Thanh gật đầu: "Bây giờ anh ấy không thể sống thiếu người bên cạnh, chị không thể để anh ấy ở nhà một mình."
 
Khấu Khấu hiểu ra gật gật đầu, lại cắn môi suy nghĩ một hồi: "Em phải làm sao đây? Em không muốn làm với người khác."
 
Từ khi mười tám tuổi Khấu Khấu đã đi theo Tô Thanh, không nhỏ hơn Tô Thanh mấy tuổi, Tô Thanh cũng xem cô nàng như em gái ruột, trong giới giải trí Tô Thanh tuyệt đối là người tốt tính lại ít chuyện, Khấu Khấu dù đến chỗ của ai cũng không thích ứng được.
 
Tô Thanh nhìn Khấu Khấu đã đỏ mắt, đành nói: "Tạm thời vẫn duy trì tình trạng hiện giờ, chị sẽ không nói rõ với chị Dương, dù sao chị ấy cũng sẽ không chủ động tới tìm chị gây phiền phức. Bình thường em muốn làm gì thì làm, có chuyện chị gánh giúp em." 
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khấu Khấu nắm tay cô, ngẩng đầu nhìn cô hỏi: "Vậy em có thể đến thăm chị không?"
 
Tô Thanh dùng tay khác xoa xoa đầu cô: "Đương nhiên là được."
 
"Thẩm tiên sinh sẽ không tức giận chứ?"
 
"Sao lại tức giận?"
 
Khấu Khấu lè lưỡi: "Thẩm tiên sinh vốn dĩ nhìn rất lợi hại. Hơn nữa thân thể anh ấy khó chịu như vậy... Tính tình sẽ càng ngày càng xấu đi? Anh ấy có tức giận với chị không?"
 
Tô Thanh cười: "Lúc anh ấy không nói lời nào mới càng dọa người."
 
Thẩm Trọng là người càng tức giận sẽ càng an tĩnh, cho nên mới có chuyện nửa năm hầu như chưa từng nói chuyện.
 
Khấu Khấu tính tình trẻ con, khó tránh khỏi việc sơ ý phạm lỗi, mà Thẩm Trọng lại là người ở địa vị cao đã lâu, vốn dĩ đã có khí thế bức người. Trước kia Khấu Khấu bị Thẩm Trọng nhìn vài lần đã sợ anh đến chết khiếp, thỉnh thoảng gặp Thẩm Trọng đều cúi đầu chạy mất, gần đây lại càng không gặp mặt Thẩm Trọng.
 
Tô Thanh không dám để Thẩm Trọng một mình quá lâu, nói với Khấu Khấu một lát bèn bảo cô nàng về, lúc cô lên lại phòng ngủ thì nghe Thẩm Trọng hỏi với giọng lạnh như băng: "Thu dọn hành lý giúp em sao lại mất nhiều ngày như vậy?"
 
Tô Thanh biết đây là anh ghét Khấu Khấu tay chân chậm chạp, cô buồn cười đi tới bên giường vén một góc chăn lên, lấy một chân của Thẩm Trọng gác lên đùi mình, sau đó tiếp tục việc mát xa chưa xong lúc nãy: "Không chỉ thu dọn hành lý. Em còn bảo cô bé mua quà xin lỗi mọi người, tất cả lớn nhỏ hơn cả trăm phần, ngày hôm qua còn sắp xếp xe thức ăn tiếp ứng."
 
Thẩm Trọng cúi đầu nhìn máy tính bảng, không cho ý kiến mà chỉ "ừ" một tiếng.
 
Tuần hoàn máu trên đùi anh vốn dĩ rất kém, những vết xanh tím rất khó mất đi, Tô Thanh nhìn mà cảm thấy đau lòng, lại nghĩ tới những loại thuốc vô dụng mà anh uống, cả người đều bị áy náy bao trùm.
 
Cô ngập ngừng một lát mới mạnh mẽ lấy lại tinh thần cười nói: "Đừng có yêu cầu cao với cô nương nhà người ta như vậy nữa. Lúc ấy không phải em cũng hấp tấp như vậy sao."
 
Năm Tô Thanh quen biết Thẩm Trọng cô vừa tròn hai mươi, còn nhỏ hơn Khấu Khấu bây giờ.
 
Ánh mắt của Thẩm Trọng không biết đã bay đến nơi nào, một lát sau mới bỏ máy tính bảng xuống cứng nhắc hỏi: "Thanh Thanh, nếu như năm đó khi quen anh biết được hiện tại anh sẽ biến thành thế này, em có còn chọn anh hay không?"
 
Năm đó khi Tô Thanh biết Thẩm Trọng thì cô đã có bạn trai, nhưng giữa Tô Thanh và người kia cũng có rất nhiều vấn đề, sắp không duy trì được nữa, sau đó không bao lâu hai người chia tay, lúc Tô Thanh trở lại độc thân mới bắt đầu chính thức nói chuyện yêu đương với Thẩm Trọng. Có điều Thẩm Trọng vẫn luôn đắc ý cho rằng Tô Thanh sau khi biết anh mới động tâm, mới có thể dứt khoát vứt bỏ người bạn trai kia.
 
Tô Thanh dừng tay lại, nghiêm túc tự hỏi một lúc lâu cũng không có đáp án, chỉ đổ thêm chút dầu thuốc lên tay, ra sức chà nóng rồi áp lên đùi anh.
 
Thẩm Trọng bị sự trầm mặc của cô đả kích, không lên tiếng cầm lấy máy tính bảng, một lát sau mới nói: "Trên bàn trong phòng sách có một bìa tài liệu màu xanh nhạt, em lấy giúp anh."
 
Tô Thanh "à" một tiếng, thả chân anh lại vào chăn.
 
Trên bàn trong phòng sách không hề có bìa tài liệu màu xanh nào.
 
Thẩm Trọng chỉ muốn để cô tránh mặt một lát, giảm bớt trầm mặc xấu hổ của vấn đề vừa rồi.
 
Anh biết là bản thân ngu ngốc, loại chuyện này sao có thể có câu trả lời thích hợp được. Nói "có" thì rõ ràng là không cam tâm, nói "không" thì lại làm người khác đau lòng.
 
Trước đây anh không phải là người lo được lo mất, sao lại dùng vấn đề khó xử này để giải tỏa.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui