Tô Thanh không tìm được tập tài liệu kia thì trong lòng đã hơi nghi ngờ, đến lúc quay lại thấy Thẩm Trọng giả vờ ngủ thì đã hiểu ra.
Cô yên lặng đến gần hôn lên trán anh, rồi lại yên lặng ra ban công rầu rĩ ngắm phong cảnh.
Khấu Khấu gửi cho cô một đường link, thì ra lời đồn cô "mang thai" không biết tại sao đã bị truyền ra khỏi đoàn phim.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tô Thanh suy nghĩ một lát rồi quyết định gửi tin nhắn cho chị Dương, để cô ấy nhanh chóng dập tắt lời đồn này, không cần làm rõ gì cả, xóa bài để mọi người tự hiểu là được.
Nếu để Thẩm Trọng biết, có thể anh lại suy nghĩ lung tung.
Nhưng Thẩm Trọng vẫn biết.
Vốn dĩ cấp dưới của anh là quản lý công ty, ai cũng biết Tô Thanh là vợ anh, tin đồn về cô sao có thể giấu được anh.
Chỉ cần Thẩm Trọng sẵn lòng thì anh rất giỏi giả vờ giả vịt, vẫn luôn vờ như không xảy ra chuyện gì, chỉ cười cười, Tô Thanh cũng tạm thời bị anh lừa.
Trước khi ngủ Tô Thanh theo lệ mặc tã giấy cho anh, cười nói: "Thật ra cũng không cần mặc cái này, nếp sinh hoạt của anh rất tốt."
Vừa nói vừa kéo chăn cho anh, lại lấy ra một cái gối: "Buổi tối thử lót dưới đầu gối được không? Có thể sẽ thoải mái một chút.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thẩm Trọng yên lặng gật đầu.
Tô Thanh cẩn thận chuẩn bị xong cho anh mới đến trước bàn trang điểm bôi dưỡng da, rồi lên giường từ bên khác, hôn trán anh chúc "ngủ ngon".
Thẩm Trọng ngoan ngoan nhắm mắt, nhưng vẫn không cách nào ngủ được.
Sau khi chờ Tô Thanh ngủ say anh mò lấy điện thoại của mình mở lên xem, xem một lúc thì thấy một tin tức giải trí.
Là phỏng vấn của một ca sĩ Rock and Roll tên Đàm Âu, anh ta nói trong lòng vẫn luôn không quên được "ánh trăng sáng" của mình, qua đó anh ta hỏi "ánh trăng sáng" có đồng ý quay lại chấp nhận anh ta hay không.
Đàm Âu này chính là bạn trai cũ của Tô Thanh, năm đó lại là nghệ sĩ dưới tay Thẩm Trọng, chẳng qua sau đó đã hủy hợp đồng, Thẩm Trọng cũng lười tính toán với anh ta, mấy năm nay Đàm Âu càng ngày càng nổi tiếng, thành siêu sao trong giới Rock and Roll.
Đương nhiên có vô số cư dân mạng tám chuyện ánh trăng sáng của Đàm Âu là ai, tất nhiên cũng có người tám ra người đó là Tô Thanh, sau đó hiển nhiên có đủ các loại nghị luận kỳ quái, nói năm đó Tô Thanh vì danh lợi mà bỏ Đàm Âu để dựa hơi Thẩm Trọng, không ngờ phong thủy luân chuyển, hôm nay Đàm Âu vinh quang tột đỉnh, Thẩm Trọng lại...
Thẩm Trọng tức giận, rất muốn trả lời từng cái một, Tô Thanh căn bản không phải vì nhìn vào danh lợi mới chọn anh.
Nhưng cho dù năm đó Tô Thanh nhìn trúng anh điểm gì, hiện tại anh đều không có.
Thẩm Trọng chán nản rũ tay, điện thoại trượt rơi xuống đất phát ra tiếng.
Tô Thanh lập tức tỉnh dậy, vội nhổm người hỏi anh làm sao vậy.
Màn hình điện thoại vẫn sáng, Tô Thanh ý thức được đã xảy ra chuyện gì, bèn nhặt điện thoại lên giúp anh, vừa nhặt vừa nói: "Không bật đèn mà xem điện thoại sẽ ảnh hưởng tới mắt..."
Đang nói thì cô nhìn thấy tin tức giải trí và câu chuyện phiếm trên màn hình, tự nhiên tiện tay lướt vài trang, nhìn thêm vài cái.
Thẩm Trọng im lặng quay đầu đi, nhắm mắt không nhìn cô.
Tô Thanh cũng không nói gì, chỉ nhìn một lúc rồi đặt điện thoại của anh lên tủ đầu giường.
Cô quay lại nằm được một lúc Thẩm Trọng mới khẽ nói: "Thanh Thanh, em có thể rời đi bất cứ lúc nào."
Tô Thanh vốn đã tức nghẹn vì mấy câu nói khó nghe trên mạng, chợt bật người dậy hỏi: "Thẩm Trọng anh có ý gì?"
Không đợi Thẩm Trọng trả lời cô đã hỏi: "Người khác thì không sao, anh cũng cảm thấy em là loại người chạy theo thời thế này sao? Năm đó ở bên anh là vì danh lợi, hiện tại anh thành thế này, em nên bỏ trốn với Đàm Âu ư?"
Thẩm Trọng trầm mặc một lát, giọng nói lại càng nhẹ đi: "Nếu như năm đó em không chọn anh thì tốt rồi."
Tô Thanh tức giận cắn môi, Thẩm Trọng còn thêm dầu vào lửa: "Chiều nay em vốn muốn nói không chọn anh, không phải sao?"
Tô Thanh biết anh không vượt qua chuyện này được, cắn răng hỏi: "Thẩm tiên sinh, anh thật sự hi vọng em đi sao?"
Thẩm Trọng không chút cảm xúc nói: "Anh mời một nhân viên chăm sóc khác là được."
Tô Thanh tức đến hoa cả mắt, đứng dậy đi ra ngoài.
Lúc Tô Thanh đi tới cửa thì Thẩm Trọng đã hối hận, từ xa gọi một tiếng "Thanh Thanh".
Nhưng Tô Thanh không nghe thấy, cô đã mở cửa đi ra ngoài.
Đêm đã khuya, Tô Thanh cũng không có nơi nào để đi, lại càng không thể thật sự bỏ mặc Thẩm Trọng mà đi, cô đành phải đi dạo ven hồ trong vườn hoa xem cá.
Cá trong nước không biết mệt mỏi bơi qua bơi lại, hoạt bát linh động vô cùng.
Tô Thanh ngồi bên cạnh hồ yên lặng phát ngốc, cô bỗng nhiên ý thức được Thẩm Trọng không thể nào giống như trước đây, ầm ĩ xong khó chịu sẽ chủ động tới tìm cô, xách cô như xách con gà nhỏ về ném lên giường. Thẩm Trọng chưa bao giờ trực tiếp xin lỗi, sẽ chỉ trong lúc cô đang ở cao trào cả người run rẩy khẽ nói: "Không giận, hửm?"
Nhưng hiện tại ngay cả giường anh cũng không tự mình xuống được.
Tô Thanh không cầm điện thoại theo, Thẩm Trọng muốn tìm cũng không tìm được, cuối cùng lát nữa cô cũng chỉ có thể tự mình mặt mày xám xịt quay về.
Tô Thanh ngẩng đầu nhìn cửa sổ phòng ngủ tối đen, lại quay đầu nhìn cá trong nước, uất ức ngồi yên trong chốc lát.