Cuối con đường nhỏ trong vườn hoa chợt có người gọi cô: "Thanh Thanh."
Tô Thanh quay đầu lại, thì ra Thẩm Trọng đang ngồi ở đó.
Cô nhìn anh một lát, phát hiện quần áo trên người anh rất lộn xộn, đai cố định ở eo rõ ràng không được chặt, cả người anh bị trượt xuống dưới, ngồi thấp hơn ngày thường, trông có hơi chật vật.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vành mắt cô lập tức đỏ lên, quay đầu lại nói với hồ cá: "Nhân viên chăm sóc mới anh mời không được chuyên nghiệp nha, Thẩm tiên sinh."
Thẩm Trọng cuống quýt nói với cô: "Xin lỗi Thanh Thanh, là anh nói linh tinh. Em đừng giận."
Một giọng nói khác yếu ớt vang lên trong bóng tối: "Bà chủ, ông chủ vội vã tới tìm bà chủ, tôi thật sự là không được chuyên nghiệp."
Đó là giọng của lão Hồ, anh ta lại yếu ớt hỏi Thẩm Trọng: "Ông chủ, tôi làm sai chỗ nào vậy? Phải làm thế nào?"
Thẩm Trọng không trả lời lão Hồ, chỉ nói với Tô Thanh: "Thanh Thanh, em tới đây đi, anh nói xin lỗi với em được không? Đường đá cuội này anh không qua được."
Tô Thanh đứng lên xoay người ở xa xa nhìn Thẩm Trọng hỏi: "Ai là Thanh Thanh? Nhân viên chăm sóc của anh sao? Hay là thư ký Tô của anh?"
Lão Hồ lúng túng quay mặt đi chỗ khác, vờ như đang ngắm cái cây ở cạnh cửa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thẩm Trọng do dự, nho nhỏ nói về phía Tô Thanh: "Thanh Thanh là Tô Thanh vợ của anh."
Tô Thanh không nhúc nhích, cô kiên trì đứng tại chỗ: "Anh nói gì em không nghe được."
Thẩm Trọng ngẩng đầu nhìn lão Hồ, rồi lại không thể làm gì mà quay đầu lại đối mặt với Tô Thanh, anh cụp mắt nâng giọng nói: "Thanh Thanh! Xin lỗi! Anh không muốn để em đi! Em không thể đi! Cũng không được chọn người khác! Trước đây không thể, hiện tại cũng không thể!"
"Tại sao không muốn để em đi?"
"Vì..." Thẩm Trọng cắn môi: "Vì anh là ông Thẩm, em là bà Thẩm! Vì anh... Anh yêu em!"
Lão Hồ siết chặt nắm tay, vô cùng muốn rúc thân hình cao to của mình lại thành một đoàn.
Tô Thanh suýt chút nữa bật cười, cô cố gắng ổn định, từ từ đi về phía Thẩm Trọng.
Từ xa Thẩm Trọng vươn tay về phía cô, chờ đến lúc cô đi tới trước mặt, tay của Thẩm Trọng đã sắp không giữ được mà rơi xuống.
Tô Thanh đi tới nói với lão Hồ: "Làm phiền anh nghỉ ngơi rồi, anh về trước đi."
Lão Hồ như được đại xá chạy đi.
Tô Thanh cúi đầu nhìn Thẩm Trọng, anh chỉ mặc đồ ngủ, được quấn một tấm chăn bên ngoài, chăn quấn rất lộn xộn, nhìn vô cùng đáng thương.
Tô Thanh mềm lòng, thở dài hỏi: "Tại sao không vui thì lại suy nghĩ lung tung, không nói với em?"
Thẩm Trọng vô cùng chấp nhất đưa cánh tay về phía cô: "Xin lỗi..."
Tô Thanh cầm tay anh, giọng nhẹ đi một chút: "Sau này còn nói để em đi hay không?"
Thật ra Thẩm Trọng không nói thẳng là muốn cô đi, nhưng lúc này anh không dám cãi lại, lập tức lắc đầu: "Không nói, em đừng đi."
Tô Thanh ngồi xổm xuống, ôm anh ngồi dịch lên, thắt lại dây đai lưng: "Có phải anh muốn nghe em nói, dù em biết hiện tại anh sẽ biết thành thế này, năm đó cũng sẽ chọn anh?"
Thẩm Trọng không gật đầu, cũng chẳng lắc đầu.
Tô Thanh cúi đầu chạm vào chân anh: "Thẩm tiên sinh, anh thông minh như vậy, hẳn là biết em sẽ không trả lời như vậy. Không ai có thể dự đoán được tương lai, em chỉ có thể nói... Em chưa từng hối hận vì năm đó đã thích anh. Điều em hối hận, chỉ có ngày đó không nên để anh đi lái xe trên đường núi để đón em."
Thẩm Trọng cũng cúi đầu thấp xuống, lần nữa mở hai tay ra nói: "Tới ôm một cái."
Tô Thanh ngẩng đầu quỳ lên ôm lấy anh, xoa lưng anh.
Thẩm Trọng gác đầu lên vai cô, suy sụp lại chột dạ nói: "... Tính tình anh trở nên tồi tệ, lại có thể nói với em những lời khó nghe như vậy."
Tô Thanh cười cười: "Tính tình của anh vẫn luôn không tốt, anh Thẩm à."
"Anh..."
Anh vừa muốn giải thích Tô Thanh đã ngắt lời: "Nhưng tính tình của anh khi đối xử với em vẫn luôn rất tốt."
Thẩm Trọng khẽ nói: "Thật xin lỗi, Thanh Thanh... Anh..."
Anh cảm thấy sự bộc phát vừa rồi của mình thật sự là không thể hiểu được, thật sự hơi xấu hổ, ngoại trừ xin lỗi ra thì cũng không biết nói gì cho phải.
Tô Thanh giơ tay lên sờ đầu anh, dịu dàng nói: "Được rồi, đừng vội, ngay cả Khấu Khấu cũng biết cơ thể anh không thoải mái, tâm trạng chắc chắn cũng sẽ không tốt được, em so đo với anh làm gì? Anh đã dày mặt để lão Hồ đưa anh tới tìm em xin lỗi, em đây tha thứ cho anh."
Thẩm Trọng dựa vào vai cô không ngẩng lên, hồi lâu mới nói: "Khấu Khấu lại nói xấu anh."
Tô Thanh cười xoa xoa đầu anh: "Lần sau anh gặp em ấy một lát được không? Đừng để em ấy hiểu lầm anh rất hung dữ."
Thẩm Trọng mất tự nhiên nói: "Để cô ấy hiểu lầm cũng được."
Tô Thanh võ vỗ vai anh đứng lên: "Về phòng không? Bên ngoài hơi lạnh."
Về phòng ngủ Tô Thanh mới phát hiện chân mình bị mũi chích rất nhiều đốt.
Rõ ràng đã vào thu nhưng cô lại rất dụ muỗi, từ bàn chân đến cẳng chân đều bị chích, trên làn da trắng nõn mẫn cảm chi chít đốt muỗi chích.
Thẩm Trọng nhìn vô cùng áy náy, nhất định phải bôi thuốc cho cô.
Anh làm chậm hơn Tô Thanh rất nhiều, nhưng không biết vì sao động tác vụng về chậm chạp của anh lại khiến chân Tô Thanh cảm thấy ngứa ngáy, trong lòng cũng vậy.
Tô Thanh nhìn gương mặt chăm chú lại nghiêm túc của anh dưới ánh đèn, chợt gọi anh: "A Trọng."
"Ừm?" Thẩm Trọng không dừng lại, chỉ túm chân cô kéo tới trước một chút.
"Anh thật sự thay đổi rất nhiều." Tô Thanh nói.
Động tác trên ngón tay anh chợt dừng một lát, rồi lại vô cùng cẩn thận thổi thổi chân cô.
Tô Thanh nhìn vẻ mặt lo lắng của anh thì nở nụ cười: "So với trước đây anh càng dịu dàng, càng dính người, càng... Đáng yêu."
Bằng mắt thường có thể thấy được tai Thẩm Trọng đỏ lên.