Pháo hoa rực rỡ

"Em không muốn sao?" Thẩm Trọng nghiêng mặt nhìn cô: "Không muốn làm tình với anh, không muốn anh liếm em, hửm?"
 
Anh nghiêm mặt, nâng âm cuối, Tô Thanh có hơi chột dạ, lắp bắp nói: "Không, không phải là không muốn, nhưng anh, anh sắp xếp trước như vậy, không phải là có hơi mất hứng sao? Loại chuyện này, cần phải có tâm trạng, nước chảy thành sông..."
 
Thẩm Trọng đột nhiên nghiêng người, chặn môi cô lại.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Đôi môi anh còn độ ấm của đợt cao trào vừa rồi, nóng đến mức khiến cô rên rỉ thành tiếng.
 
Thẩm Trọng chậm rãi dời tay đến giữa hai chân cô, mu bàn tay vừa chạm vào khu rừng nhỏ của cô đã cảm nhận được nơi đó ẩm ướt nong nóng, như đang chờ anh đến.
 
Anh duỗi ngón tay ra, vừa muốn hỏi thăm cánh hoa của cô thì cô đột nhiên giữ cổ tay anh lại, vô cùng đanh thép nói: "Đêm nay không muốn chơi đùa nữa."
 
Thẩm Trọng bất mãn nhíu mi lại, Tô Thanh nhanh chóng đứng dậy nhảy xuống đứng ở mép giường, lấy lại tai nghe, bắt đầu mặc quần ngủ lại cho Thẩm Trọng.
 
Hiện tại động tác của cô đã vô cùng nhuần nhuyễn, ôm hông anh nâng lên rồi kéo quần, sau đó đắp chăn lại ngay ngắn, hôn trán anh nói: "Một buổi tối phấn khích một lần là được rồi."
 
Thẩm Trọng không có sức phản kháng, đành phải trơ mắt nhìn cô tắt đèn lên giường, nằm bên cạnh anh.
 
Bóng tối buông xuống, sau những âm thanh phấn khích vừa rồi, sự yên tĩnh hiện tại có vẻ càng thêm rõ ràng.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tô Thanh dán vào người anh, tay vuốt ve eo anh hỏi: "Không có chỗ nào khó chịu chứ?"
 
Thẩm Trọng lắc đầu, nhớ lại khoái cảm lúc nãy, giọng nói trở nên mơ màng: "Thanh Thanh, cảm ơn em."
 
Bình thường cô là một người vô cùng ngại ngùng, lại vì anh mà ghi âm nhiều tiếng rên rỉ như vậy.
 
"Không cần cảm ơn." Tô Thanh nói: "Rất vui được phục vụ cho anh."
 
Sau khi kích tình mãnh liệt rút đi thì bắt đầu uể oải, Thẩm Trọng vừa mới cảm thấy có hơi mơ hồ chợt nghe Tô Thanh hỏi: "A Trọng, có thật là anh chưa từng trách em không?"
 
Thẩm Trọng không theo kịp suy nghĩ của cô, nghĩ ngợi một lát mới gắng gượng trả lời: "Thanh Thanh, em không làm sai gì cả."
 
Tô Thanh kéo tay anh đặt lên mặt mình, cầm tay anh vuốt ve gương mặt mình, chậm rãi nói: "Xin lỗi anh, Thẩm tiên sinh, em yêu anh."
 
Thẩm Trọng muốn nói "Anh cũng yêu em", cũng muốn hỏi tại sao cô lại đột nhiên nghẹn ngào như vậy, nhưng môi anh giật giật chưa phát ra tiếng thì đã rơi vào mộng đẹp.
 
Thẩm Trọng muốn ký hợp đồng với Đàm Âu không giống như là chuyện đùa, mấy ngày tiếp theo Tô Thanh ngồi ở phòng sách cùng anh đều nghe anh và lão Tần nói về chuyện này, phân tích giá trị thị trường của Đàm Âu, cùng với việc bổ sung số nghệ sĩ hiện có của công ty v.v.
 
Những lúc như vậy Tô Thanh không nói lời nào, giả vờ như không biết Đàm Âu là ai.
 
Có một ngày nhân lúc lão Tần ra cửa cô lén gọi ông lại hỏi: "Thẩm tiên sinh có bảo mọi người tìm Hà Phương không?"
 
Lão Tần lộ ra vẻ khó xử, một lúc lâu mới hỏi: "Bà Thẩm, rốt cuộc là giữa Thẩm tổng và bác sĩ Hà đã xảy ra chuyện gì?"
 
Tô Thanh cũng lộ ra vẻ khó xử.
 
Hai người nhìn mặt nhau một lúc, lão Tần nói: "Bà Thẩm, tôi chỉ có thể nói có lẽ Hà Phương thật sự đắc tội với Thẩm tổng, nhưng bà chủ cũng biết cách làm người của Thẩm tổng, đều là tính trước làm sau, cho nên tạm thời tôi cũng không biết Thẩm tổng muốn làm gì Hà Phương."
 
Tô Thanh đành bỏ cuộc, vòng vo nhắc nhở lão Tần: "Nếu anh ấy thật sự muốn... làm chuyện gì kích động... Phiền chú nói trước với tôi một tiếng được không?"
 
Lão Tần suy tư nhìn Tô Thanh, gật đầu đồng ý.
 
Tô Thanh trở lại phòng sách, ngồi lên bàn của Tô Thanh, chân đặt lên ghế bên cạnh anh nói: "Thẩm tiên sinh, hình như anh phải đến bệnh viện kiểm tra lại rồi."
 
Vốn dĩ mỗi ba tháng Thẩm Trọng phải đến bệnh viện kiểm tra một lần, nhưng anh không muốn người khác nhìn thấy chân mình bị tật, nên lần kiểm tra này đã trễ mất mấy tuần.
 
Thẩm Trọng gật gật đầu: "Phiền em lên lịch hẹn cho anh, thư ký Tô."
 
Tô Thanh lại cẩn thận hỏi: "Vậy... Nhân tiện có cần phỏng vấn mấy chuyên gia phục hồi chức năng không?"
 
Thẩm Trọng trầm mặc một lát.
 
Từ sau chuyện của Hà Phương đến giờ Thẩm Trọng chưa tập phục hồi chức năng lại, loại chuyện chuyên nghiệp thế này dù là sức hay kỹ thuật thì Tô Thanh đều không thể làm được, Thẩm Trọng cũng có bóng ma tâm lý, không mấy đồng ý cho người ngoài bước vào cửa.
 
Tô Thanh nhìn anh hồi lâu không nói lời nào bèn tự nói: "Nhưng bây giờ cũng không vội..."
 
"Hẹn đi." Thẩm Trọng bình tĩnh nói: "Không thể vì chuyện nhỏ mà bỏ việc lớn được, đã làm trễ nãi rất lâu rồi."
 
Mong muốn khỏi bệnh của anh gấp gáp lại kiên định như vậy, Tô Thanh nhìn khóe môi hơi mím lại của anh thì rất khâm phục, nhưng lại sợ sau này anh sẽ thất vọng, không kìm được mà từ trên bàn nhảy xuống ngồi vào lòng anh.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui