Thẩm Trọng im lặng ôm Tô Thanh, cúi đầu hôn lên tóc cô.
Anh cũng không thể thật sự dùng sức ôm sát, cánh tay chỉ hời hợt quàng lên lưng cô.
Vì vậy Tô Thanh tự mình dán vào người anh.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mới ôm không được vài giây thì điện thoại của Tô Thanh vang lên, cô xem thì là một dãy số lạ, bèn giữ tư thế dựa vào ngực Thẩm Trọng mà nhận cuộc gọi.
Đầu dây bên kia một người đàn ông gọi "Thanh Thanh", cô sợ tới mức suýt chút nữa trượt xuống xe lăn.
Giọng nói hơi khàn, là Đàm Âu.
Cô ngẩng đầu liếc mắt nhìn Thẩm Trọng một cái, hiển nhiên anh đã nghe được người bên kia là ai, đang vô cùng hứng thú nhìn chằm chằm vào cô.
Tim Tô Thanh treo lơ lửng, mở loa ngoài rồi đặt điện thoại lên bàn, nép vào lòng Thẩm Trọng hỏi: "Chào anh, có chuyện gì vậy?"
Đàm Âu hỏi thẳng: "Thanh Thanh, thử hỏi Thẩm Trọng xem tại sao lại muốn ký hợp đồng với anh?"
Tô Thanh liếc nhìn Thẩm Trọng, anh dựng ngón trỏ lên "suỵt" một tiếng, không để cô lộ ra mình đang ở bên cạnh nghe điện thoại.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Sao tôi biết được chứ." Tô Thanh việc công xử theo phép công nói: "Tại sao anh lại hỏi tôi? Tôi không thân với anh."
Khóe miệng Thẩm Trọng nhếch lên một cách khó thấy, Đàm Âu lại buồn rầu hỏi: "Thanh Thanh, có phải Thẩm Trọng muốn xử anh không?"
Từ trước đến nay Đàm Âu đều thẳng thắn lại còn lạ lùng như vậy, Thẩm Trọng đã cười, Tô Thanh lại càng lo lắng: "Anh nói bậy cái gì vậy? Cái gì gọi là xử anh!"
Đàm Âu thở dài: "Anh biết, anh ta vẫn luôn xem anh như cái đinh trong mắt cái gai trong thịt. Em biết, anh rất oan uổng đúng không? Lúc anh ở bên em cũng xem em như châu như ngọc, là em không cần anh, Thanh Thanh!"
Tô Thanh kiên quyết không tiếp lời, Đàm Âu nói tiếp: "Hiện tại Thẩm Trọng muốn ký hợp đồng với anh, anh đồng ý thì sao này sẽ làm công cho anh ta, anh ta là dao thớt, anh là thịt cá, anh ta nhất định sẽ chà đạp anh. Không đồng ý thì có vẻ anh lại không phóng khoáng, lỡ như chọc vào anh ta, sao này sẽ không cách nào lăn lộn trong giới nữa."
Tô Thanh nhìn Thẩm Trọng, đắn đo dùng từ nói với Đàm Âu: "Không đâu, Thẩm tiên sinh không phải là người lòng dạ hẹp hòi như vậy, anh ấy muốn ký hợp đồng với anh, nhất định là xuất phát từ suy tính khách quan trong thương nghiệp."
Thẩm Trọng hôn cô một cái thể hiện cô nói đúng.
Đàm Âu là chim sợ cành cong: "Thật sao? Anh sẽ không bị anh ta hủy hoại chứ? Thanh Thanh, anh lăn lộn đến như hiện tại thật sự không dễ dàng gì, phỏng vấn ngày đó anh nói một số lời không nên nói, nhưng lúc đó là do anh uống nhiều quá! Em biết anh uống nhiều thì tâm trạng dễ ưu tư..."
Đàm Âu càng lo lắng thì sẽ càng dông dài, Tô Thanh bất đắc dĩ kiên quyết ngắt lời anh ta: "Đàm Âu, anh yên tâm đi, dù anh có ký hợp đồng với công ty của Thẩm tiên sinh thì cũng sẽ không trực tiếp được anh ấy quản lý, cấp bậc của anh không đủ."
Thẩm Trọng cười khẽ một tiếng bên tai cô, Đàm Âu thì im bặt.
Ba người cùng trầm mặc, Tô Thanh lại chui vào lòng Thẩm Trọng, nói với điện thoại để trên bàn: "Đàm Âu, anh bình tĩnh chút đi, suy nghĩ chuyện này theo việc công đi được không? Anh yên tâm, cho dù kết quả thế nào, Thẩm tiên sinh cũng sẽ tuyệt đối không nhắm vào anh."
Đàm Âu không yên tâm hỏi: "Em đảm bảo chứ?"
Tô Thanh còn chưa trả lời thì Thẩm Trọng đã nhoài người về phía trước nói: "Tôi đảm bảo."
Đàm Âu hít một hơi lạnh, sau đó ba người lại lúng túng trầm mặc.
Sau một lúc Đàm Âu giả vờ trấn định hỏi: "Thẩm tiên sinh, anh có khỏe không? Gần đây quý thể an khang chứ?"
Tô Thanh suýt chút nữa là bật cười.
Thẩm Trọng khách sáo nói: "Nhờ phúc của Thanh Thanh, vẫn khỏe."
"À vậy là tốt rồi."
"Cứ như vậy đi, anh cũng bảo trọng." Tô Thanh nhanh nhảu nói tiếp: "Chào anh."
"Chào... Chào em..." Giọng Đàm Âu vẫn chưa lấy lại được bình tĩnh, Tô Thanh cũng cúp điện thoại mới thở phào một cái, ngả vào vai Thẩm Trọng hỏi: "Anh xem anh kìa, dọa người ta thành như vậy, rốt cuộc anh muốn làm gì?"
Thẩm Trọng xoay mặt cọ cọ vào trán cô: "Anh ghét anh ta."
Tô Thanh không nói gì.
Anh cúi đầu cắn một nhúm tóc của cô, lẩm bẩm: "Anh ta biết em sớm hơn anh... Anh thấy thật đáng tiếc... Bản thân không gặp em sớm hơn một chút."
Tô Thanh ngẩng đầu đón nhận ánh mắt có chút đa cảm của anh, lại nghe anh nói: "Như vậy, thời gian anh khỏe mạnh ở bên cạnh em sẽ dài hơn."
Tô Thanh không nói nên lời, đành ngẩng đầu dùng nụ hôn an ủi anh.
Anh nhẹ nhàng liếm môi mềm của cô, lại thong thả mà kiên định nói: "Anh biết anh muốn khỏe lại sẽ rất khó, nhưng anh sẽ không bỏ cuộc. Thanh Thanh, anh tin anh nhất định có thể đứng lên được."
Thẩm Trọng là người chỉ tin vào bản thân, không tin vào số mệnh, anh cũng chưa từng gặp chuyện gì dựa vào nỗ lực của bản thân mà không thể hoàn thành được.
Vì anh vốn quá ưu tú, quá mạnh mẽ.
Tô Thanh biết, dù chỉ có 1% hy vọng, anh cũng sẽ nỗ lực hết sức.
Cô bỗng nhiên có hơi sợ lần kiểm tra lại này.
Từ sau khi Thẩm Trọng bị thương chuyển đến căn biệt thự này hầu như không ra ngoài, chiếc MVP [*] được chỉnh sửa đặc biệt chỉ có tác dụng khi anh đến bệnh viện.
[*] MVP: dòng xe đa dụng được thiết kế rộng rãi với nhiều chức năng.
Các ghế ngồi trong xe hầu như đều được tháo bỏ, điều này tiện cho việc cố định xe lăn, ngoài ra còn có mặt phẳng nghiêng để xe lăn có thể lên xuống thùng xe một cách dễ dàng.
Trên đường đến bệnh viện, Tô Thanh ngồi trên chiếc ghế còn lại trong xe, vô cùng hồi hộp nắm tay Thẩm Trọng.
Thẩm Trọng cũng không khá hơn cô bao nhiêu, vì đến bệnh viện phải làm các bài đánh giá năng lực tứ chi một cách kỹ càng tỉ mỉ, anh cần phải làm đủ loại động tác, mà có rất nhiều động tác anh không thể làm được, dù có thể làm được thì cũng chỉ là miễn cưỡng cho qua mà thôi.