Tô Thanh lập tức im bặt, hai hàng nước mắt yên lặng rơi xuống.
Cô nhìn sắc mặt sa sầm của anh, không ngăn được nước mắt mình rơi.
Thẩm Trọng buông tay cô ra, muốn giơ tay lên lau nước mắt cho cô, nhưng khoảng cách giữa hai người hơi xa, tay trái của anh lại không thể nâng cao được như vậy, nhất thời không thể với tới cô.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tô Thanh muốn dịch lại gần anh, anh lại liếc ngang cô một cái.
Vì vậy cô bất động tại chỗ, nhìn anh dùng tay phải nắm lấy tay vịn của xe lăn, rướn người qua cắn răng nâng tay trái lên.
Xe có hơi rung lắc, khi ngón tay anh vất vả lắm mới lau được gò má cô thì đã run nhè nhẹ.
Tay anh rất lạnh, mà nước mắt cô rất nóng.
Anh kiên trì lau nước mắt hai bên cho cô xong mới thở phào một cái, vô lực dựa vào xe lăn.
Tay anh vẫn còn trên đùi cô, Tô Thanh yên lặng dùng hai tay bao lấy bàn tay anh, xoa xoa đầu ngón tay ẩm ướt của anh.
Hai người cứ như vậy mà nắm tay nhau, không nói câu nào cho đến khi về nhà.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thẩm Trọng đã có dấu hiệu muốn cảm, Tô Thanh bèn đưa thẳng anh lên giường, bật tính năng sưởi ấm tự động của nệm, cho người nấu canh gừng, rồi ngồi bên cạnh kéo quần áo anh ra, cầm thuốc mỡ làm ấm thoa lên ngực anh.
Thẩm Trọng chăm chú nhìn cô nhưng không nói lời nào.
Nhưng theo động tác của tay cô, hơi thở của anh dần trở nên dồn dập.
Thuốc mỡ trơn trượt, nóng nóng, động tác của cô cũng dịu dàng, anh không nhịn được mà rên một tiếng, giọng khàn khàn gọi "Thanh Thanh".
"Vâng?" Tô Thanh khẽ hôn lên mặt anh, cố gắng làm dịu giọng nói: "Đừng có được voi đòi tiên, thuốc mỡ này đề phòng cảm cúm, chờ lát nữa lấy túi chườm nóng đắp lên cho anh một lúc, ngủ một giấc thì sẽ không có chuyện gì."
Thẩm Trọng dựa vào giường, cả người thả lỏng "ừ" một tiếng, Tô Thanh lại tiếp tục rũ mi nghiêm túc thoa thuốc mỡ lên đầu ngực anh.
Thẩm Trọng bị cô thoa đến mức khẽ rên, khép mắt nói: "Thật thoải mái."
Tô Thanh thấy anh đã thở gấp, lại sợ anh chạm vào nên vội dùng màng mỏng cố định thuốc mỡ lại, rồi kéo quần áo lại cho anh, đặt một túi chườm nóng lên ngực anh rồi nói: "Anh ngủ trước đi, chờ đắp xong em sẽ lau sạch cho anh."
Thẩm Trọng nhẹ nhàng nắm lấy tay cô không cho cô đi: "Đắp thuốc mỡ này là mẹ em dạy em, đúng không?"
Tô Thanh gật đầu "vâng" một tiếng. Mẹ cô là nhiếp ảnh gia tự do, thích đi khắp thế giới, học được một số phương thuốc cổ truyền cổ quái, nhưng phần lớn đều không dùng được, chỉ có thuốc mỡ này là rất linh nghiệm.
Giọng của Thẩm Trọng có chút biến hóa: "Hôm nay làm em nhớ đến chuyện đau lòng, là anh không tốt."
Tâm trạng của Tô Thanh vô cùng sa sút, lại lắc đầu nói: "Không sao."
"Nhưng sau này không được nói như vậy nữa." Thẩm Trọng mở mắt dịu dàng nhìn cô: "Ba mẹ của em, còn có anh nữa, nghe được đều sẽ đau lòng."
Tô Thanh rưng rưng nước mắt, cô không dám gật đầu vì sợ nước mắt rơi xuống, đành yếu ớt "Vâng" một tiếng.
"Họ nhất định rất vui khi có em làm con gái của mình, anh cũng rất vui vì em là bà Thẩm." Thẩm Trọng nói tiếp: "Là mệnh của họ và anh không được tốt, mà em đáng yêu như vậy, họ và anh không chỉ không bảo vệ được em, còn làm hại em đau lòng."
Tô Thanh sà vào lòng anh lắc đầu, nước mắt từ từ rơi xuống: "Em không sao, anh không khổ thì em không khổ."
Thẩm Trọng lại nhắm mắt, quay đầu hôn tóc cô, cọ cọ tai cô trong chốc lát, bỗng nhiên cười khẩy: "Hừ, 38 điểm, khó nghe như vậy, chi bằng dừng ở 37 điểm.”
Tô Thanh vội ôm lấy anh: "Không sao hết, em có 100 điểm, hai chúng ta lấy trung bình cộng, thì đều có..."
Cô không giỏi tính toán, tính đến đây bỗng bị khựng lại, nghẹn một hồi thì quyết định bỏ qua: "... Dù sao thì cũng đạt tiêu chuẩn."
Thẩm Trọng bị cô chọc cười, sờ sờ cánh tay cô đang quàng lên eo anh: "Lần sau anh cố gắng kiểm tra được 40 điểm, số chẵn dễ chia hơn."
"Đáng ghét." Tô Thanh cười trong nước mắt, ôm chặt anh nói: "Anh kiểm tra bao nhiêu điểm cũng không sao, em... Em chỉ muốn anh không vì điểm số mà không vui là được rồi."
Thẩm Trọng thở dài: "Thật sự rất không vui. Vậy em muốn an ủi anh thế nào?"
Tô Thanh lại có hơi chột dạ: "Anh... Hôm nay anh đừng đến đây..."
Thẩm Trọng vô tội nói: "Anh không muốn làm gì cả, chỉ hơi đói bụng."
Tô Thanh lập tức ngồi xuống lau sạch nước mắt, trên tủ đầu giường đã đặt sẵn chén cháo bào ngư nóng, cô bưng chén cháo lên nói: "Em đút anh ăn coi như an ủi được không?"
Nói xong cô múc thìa cháo nhỏ đưa đến môi anh, Thẩm Trọng lại quay đầu đi: "Như vậy thì an ủi gì chứ?"
Tô Thanh đành phải ngậm cháo vào miệng mình, nâng mặt anh xoay qua, cúi đầu hôn lấy bờ môi anh.
Thẩm Trọng lập tức hé miệng cuốn ngụm cháo ấm áp vào, nhân tiện quấn lấy đầu lưỡi cô.
Anh ngậm cháo không chịu nuốt xuống, cô cố gắng đọ sức với đầu lưỡi anh, muốn chặn anh lại, đưa cháo vào bên trong.
Nhưng đầu lưỡi của Thẩm Trọng linh hoạt 100 điểm, cô lại sợ hai người bị sặc, bất tri bất giác thua trận, bị anh hôn đến thở hồng hộc.
Lúc tách ra cháo vẫn vương trên khóe môi cô, cô còn chưa kịp làm gì Thẩm Trọng đã vươn lưỡi chậm rãi liếm cháo bên môi cô.
"Không được không được." Tô Thanh ngồi thẳng dậy nói: "Như vậy rất dễ sặc, cháo cũng lạnh mất, anh ngoan ngoãn ăn nha, được không?"
Thẩm Trọng bất đắc dĩ gật đầu: "Vị bào ngư này bình thường thôi."
Anh nói xong thì ý vị sâu xa nhìn giữa hai chân Tô Thanh, cô vờ như không hiểu anh nói "bào ngư" gì, vô cùng chuyên chú múc một thìa cháo đưa đến miệng anh.
Nhưng Thẩm Trọng lại không hề thành thật, Tô Thanh ngồi bên giường hai tay đều bận, anh nhân cơ hội này duỗi tay phải vào dưới áo cô, dọc theo eo cô chậm rãi vẽ vài vòng.
Tô Thanh không rảnh tay ngăn anh, cũng muốn anh vui vẻ một chút, bèn dứt khoát không cản anh nữa, chỉ giả vờ trấn định, từng thìa từng thìa đút cháo cho anh.
Nhưng cái tay này của anh vẫn còn nhanh nhạy, dần dần leo đến ngực cô, khi thì xoa bóp, khi thì vân vê, rất nhanh đã khiến mặt cô ửng đỏ.
Tô Thanh bình ổn hô hấp, vô thức kẹp chặt hai chân lại.