Thẩm Trọng vẫn giữ sắc mặt bình tĩnh trêu chọc cô, chờ đến khi Tô Thanh vất vả đút cháo xong, anh lại cúi đầu nói: "Thuốc lạnh rồi, lau khô giúp anh, không thì sẽ bị cảm lạnh đúng không?"
Tô Thanh cảm thấy mình đúng là bê đá đập vào chân mình, lặng thinh vắt một cái khăn ấm, vén áo anh lên, cúi đầu lau ngực cho anh.
Thẩm Trọng trở lại trước ngực cô, đầu ngón tay cũng tăng nhanh dần theo động tác của cô, như có như không mà khẩy hạt anh đào của cô, khiến cho cô tê ngứa, lại càng muốn nhiều hơn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đến khi cô lau xong thuốc mỡ trên ngực anh, bản thân đã ướt không dám đứng lên.
Thẩm Trọng thấy hai gò má cô ửng hồng bèn chủ động vươn tay thăm dò thân dưới của cô, cách lớp quần lót đã cảm giác được dục vọng của cô bị khơi dậy.
Tô Thanh không nỡ dày vò anh, lắc đầu muốn lấy tay anh ra, lúng túng nói: "Anh... Anh phải nghỉ ngơi sớm một chút... Em đi... Lấy bàn chải đánh răng tới..."
Thẩm Trọng cầm tay Tô Thanh, kéo cô đến dựa vào vai mình, ánh mắt thâm thúy nhìn cô, rồi không nói một lời cúi đầu hôn cô.
Tô Thanh đã bị anh xoa đến chân mềm, chạm vào đôi môi mềm mại của anh lập tức không kìm được mà run rẩy.
Thẩm Trọng hôn cô đến bủn rủn, cảm giác cô muốn nhưng lại không dám bèn cầm tay cô chậm rãi đưa đến giữa hai chân cô, nén giọng nói: "Sợ anh mệt đúng không? Vậy bản thân em cũng có thể làm."
Tô Thanh lắc đầu, điều chỉnh hô hấp: "Không, không cần... Em..."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thẩm Trọng dùng tay phải cầm tay cô vuốt ve thân dưới của cô vài cái: "Đừng ngại... Anh biết em muốn... Anh nhìn em cũng được..."
Từ trước đến nay Tô Thanh chưa từng làm chuyện này trước mặt anh, chỉ nghĩ đã cảm thấy xấu hổ muốn chết, cắn môi lắc đầu.
Thẩm Trọng rất có kiên nhẫn nắm cổ tay cô, chậm rãi thăm dò vào trong quần lót của cô, giọng nói vừa trầm vừa thấm dụ dỗ cô: "Ngại thì nhắm mắt lại, như anh không có ở đây."
Tay cô vẫn đang run lên, nhưng lại không nỡ hất tay anh ra, cứ như bị ma ám mà nhắm mắt lại.
Năm ngón tay của Thẩm Trọng cầm tay cô, dẫn cô tìm được bản thân ở giữa hai chân mình, lại dùng ngón giữa và ngón trỏ đè ngón giữa của cô lại, nhẹ nhàng ấn vào khe nhỏ giữa hai cánh môi.
"Chính là chỗ này đúng không?" Thẩm Trọng áp vào tai cô: "Thanh Thanh thích sờ ở đây nhất đúng không? Anh biết..."
Tô Thanh đỏ mặt không dám mở mắt cũng không dám nói câu nào, tay anh không có quá nhiều lực, lúc làm động tác này lại vô cùng ôn nhu.
Mà đầu ngón tay của cô thì rất linh hoạt, trong chốc lát đã chạm vào điểm nổi lên trong khe nhỏ, cả người cứng lại không dám nhúc nhích.
Thẩm Trọng dùng ngón tay mình đẩy ngón tay của cô, khẽ nói: "Anh giúp em có được không?"
Ngón tay của Tô Thanh theo động tác của anh dập dờn vài lần, không kìm lòng được mà vẽ một vòng.
"Chính là như vậy...." Thẩm Trọng bắt đầu liếm vành tai của cô: "... Tay của anh thiếu linh hoạt, nhưng em có thể."
Cô đột nhiên cảm thấy đau lòng, lại nhích đến gần ngực anh, nghiêng người dựa vào lòng anh.
"... Thanh... Anh thích em như vậy..." Anh thổi hơi vào tai cô: "Em cứ coi như... An ủi anh, cho anh xem... Được không?"
Giọng nói của anh như có ma lực khiến người khác không thể cự tuyệt, Tô Thanh điên đảo thần hồn gật đầu.
Thẩm Trọng không nói thêm gì nữa, chỉ là thong thả dịu dàng dùng đầu lưỡi vẽ vòng lên vành tai cô, tay cũng tiếp tục đẩy ngón tay cô chậm rãi di động.
Cô cảm thấy cả người như bị hơi thở của anh bao vây, ý thức dần bị bản năng thay thế, vừa thích lại vừa sợ anh mệt, vô thức tăng tốc độ của ngón tay.
Thẩm Trọng rất hiểu cô, đây là nơi mẫn cảm nhất của cô, một lần tự an ủi đều chỉ cần xoa ở đây cũng có thể đạt cao trào rất nhanh.
Người cô càng lúc càng mềm, ngón tay lại bị anh ấn không thể không tiếp tục, cô vô thức ngưỡng cổ rồi lại dán chặt vào người anh.
Anh săn sóc mà dời môi lưỡi ấm áp đến cổ cô, hôn thật sâu, dùng sức mút làn da mềm mại của cô.
Tô Thanh đau đến mức khẽ run, nhẹ nhàng rên rỉ.
Thẩm Trọng cũng bị cô lôi kéo mà khẽ hừ một tiếng, dùng đầu lưỡi liếm cổ cô, đồng thời tay cũng tăng nhanh tốc độ dẫn dắt tay cô xoay vòng.
Cảm giác xấu hổ mạnh mẽ khiến mặt cô đỏ lên, nhưng đồng thời lại có cảm giác thư thái và khoái cảm kỳ diệu khi được người khác hoàn toàn bao lấy.
Tay cô dần vượt qua tốc độ của anh nhưng vẫn nằm trong lòng bàn tay anh, đầu ngón tay và thân dưới đều có thể cảm nhận được sự ấm áp của anh.
Anh liếm cô, ôm cô, vuốt ve cô, như dùng toàn bộ sự dịu dàng của mình khiến cô chìm đắm.
Tô Thanh rất nhanh đã thở gấp kẹp chặt hai chân, từng đợt khoái cảm khiến cô cảm giác được hoa huyệt của mình đang run rẩy kịch liệt, mà tay của hai người vẫn quấn chặt lấy nhau ở giữa hai chân.
"...Đừng, đừng cử động..." Tô Thanh muốn tránh lại không thể động đậy, mà anh lại dùng sức xoa nắn hạt đậu nhỏ nổi lên của cô.
Anh nhúc nhích vài cái cô đã nghênh đón đợt cao trào thứ hai, lúc này cảm giác lại càng kích thích và mạnh mẽ hơn, cô phát ra tiếng rên ngắn ngủi, cả người ngã ngang lên đùi anh.
Thân dưới của cô đầy máu, trong đầu đầy máu, trên mặt... Cũng đầy máu.
Lòng bàn tay Thẩm Trọng trở nên mềm nhẹ, chậm rãi âu yếm kéo dài khoái cảm, khiến cô vô lực nằm yên, thật lâu không thể cử động.
Sau khi cô vất vả lấy lại thanh tỉnh thì lại xấu hổ đến không dám ngẩng đầu lên.
Tô Thanh cẩn thận nghiêng người, núp mặt ra sau lưng anh, chôn mặt vào đệm không chịu nhúc nhích.
Thẩm Trọng để cho cô như vậy hồi lâu mới khẽ gọi: "Thanh Thanh?"
Tô Thanh muốn giả vờ ngủ.
Vừa rồi sao cô lại như bị ma ám mà ở trước mặt anh làm chuyện kỳ quái như vậy!
Rốt cuộc là anh biết di hồn đại pháp gì!