Pháo hoa rực rỡ

Thẩm Trọng gật đầu nhìn lão Tần chạy đi, rồi lại đánh giá dã nhân bẩn thỉu từ trên xuống dưới, chất vấn: "Mày không phải nói là quay lại lấy học vị tiến sĩ xong sẽ về sao? Nay đã tốt nghiệp mấy tháng rồi?"
 
Thẩm Mặc mím môi không nói lời nào.
 
Ngực Thẩm Trọng phập phồng, kìm nén lửa giận hỏi: "Đến mùa ngắm chim cánh cụt hoàng đế rồi à?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Thẩm Mặc dần trượt xuống ngồi xổm dưới đất, nói với đầu gối mình: "Là lúc em đi."
 
Thẩm Trọng tức giận đập lên tay vịn: "Mày..."
 
Tô Thanh đúng lúc đè tay anh lại, ngồi xuống vuốt vuốt ngực anh: "Được rồi, Thẩm Mặc mới vừa về, để em ấy đi tắm sửa soạn lại chút đã, ăn gì đó, ngủ một giấc, sáng mai rồi nói được không?"
 
Sau đó cô quay đầu lại, nháy mắt ra hiệu với dã nhân không nhìn ra mặt mũi kia.
 
Dã nhân đứng lên, ôm ba lô liến thoắng mấy câu rồi chạy xuống lầu trốn.
 
"Tám giờ sáng mai tự mình báo cáo với tổng bộ tập đoàn cho anh!" Thẩm Trọng rống lớn sau lưng Thẩm Mặc.
 
Dã nhân khựng lại một nhịp, sau đó càng chạy nhanh xuống dưới.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thẩm Trọng tức đến mức cắn chặt răng, không nói một lời đi về phía phòng tắm, tự trừng mình trong gương.
 
Tô Thanh đi theo vào, cản tầm mắt anh, xách váy quỳ trên đùi anh, nâng mặt anh lên nhìn tới nhìn lui, tò mò hỏi: "Thẩm tiên sinh, thường ngày anh rất ôn tồn lễ độ nha, dù có tức giận thì nhiều nhất chỉ là không nói lời nào, cười lạnh, sao bây giờ vừa nhìn thấy em trai đã nổi trận lôi đình vậy?"
 
Thẩm Trọng không trả lời, yên lặng nằm lên vai cô.
 
Lúc cha mẹ của Thẩm Trọng và Thẩm Mặc qua đời, Thẩm Mặc mới mười hai tuổi, Thẩm Trọng lớn hơn cậu tám tuổi, gần như là làm cha làm mẹ nuôi cậu lớn lên. Chỉ số thông minh của Thẩm Mặc phải nói là thiên tài, năm nay mới hai mươi hai tuổi đã lấy được bằng tiến sĩ khoa học máy tính của một trường danh giá, nhưng EQ thì... Khiến người ta không ngờ.
 
Tô Thanh vuốt tóc Thẩm Trọng, nhỏ giọng an ủi: "Được rồi được rồi, trẻ con khó tránh khỏi ham chơi, em ấy cũng đã về rồi, sau này từ từ nói là được, đừng làm mình tức điên lên, được không?"
 
Thẩm Trọng khẽ "ừ" một tiếng khó nghe thấy, Tô Thanh ôm anh trấn an xong lại hỏi: "Em giúp anh đi xem Thẩm Mặc thế nào rồi, được không?"
 
"Không cần." Thẩm Trọng khó chịu ôm eo cô không để cô đi: "Người đã lớn như vậy rồi, để nó tự ngẫm một đêm đi."
 
Tô Thanh đành phải thở dài đồng ý.
 
Thẩm Trọng tự mình ngủ trước rồi lại gọi điện cho lão Tần, gọi ông ấy sáng mai đến đón Thẩm Mặc, ngày đầu tiên không cần làm chuyện gì, dẫn cậu ấy đi làm quen từ trên xuống dưới tập đoàn là được rồi, anh sắp xếp từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, ngay cả muốn dẫn Thẩm Mặc đi đâu ăn cơm cũng phải báo lại, lải nhải hơn ngày thường cả trăm lần.
 
Sáng hôm sau Thẩm Mặc đã biến mất, chắc là ngoan ngoãn đi làm, Thẩm Trọng lên lầu hai ở ngoài cửa phòng cậu nhìn một lát, thấy bên trong lộn xộn như ổ chó, quần áo, giày bẩn thối nằm đầy đất, anh tức đến mức lại muốn mắng người, Tô Thanh đành phải nhoài tới dâng nụ hôn, vất vả lắm mới kìm anh lại.
 
Lão Tần chăm sóc Thẩm Mặc, Thẩm Trọng không còn chuyện gì bèn chờ đến chiều người phục hồi chức năng mới tới, thỉnh thoảng chống lên tay vịn vận động thân thể một cái, không ngừng thay đổi tư thế ngồi, rõ ràng là trong lòng vô cùng lo lắng lại không nói, Tô Thanh nhìn thấy vừa đau lòng vừa buồn cười.
 
Hai giờ kém năm phút thì Lâm Sâm đến, nhốt thẳng Thẩm Trọng vào phòng phục hồi chức năng.
 
Tô Thanh lo lắng bèn lén mở camera lần trước lên xem.
 
Ai ngờ Lâm Sâm vừa vào phòng một phút đã phát hiện ra camera, một cái kéo camera xuống.
 
Tô Thanh đành phải dán lên cửa nghe lén.
 
Một lần nghe là hai tiếng đồng hồ.
 
Một tiếng đầu vẫn tốt, không có động tĩnh gì, có lẽ là lập phương án gì đó, sau đó đã nghe thấy Lâm Sâm thỉnh thoảng rống lớn: "Dùng thêm lực!" "Lại đây một chút!" "Vẫn chưa được! Chưa được!!!"
 
Lúc đầu Thẩm Trọng không có âm thanh gì, sau đó kêu rên khi bắt đầu dùng sức, sau cùng gần như biến thành rên rỉ.
 
Tô Thanh không nhịn được gõ cửa, Thẩm Trọng ở bên trong hô lớn: "Anh không sao! Đừng vào!"
 
Lúc Lâm Sâm ra ngoài nói với Tô Thanh: "Cô vào đi, ngày mốt tôi lại đến, ngày mai cho cậu ta nghỉ ngơi."
 
Tô Thanh chào Lâm Sâm xong thì vội chạy vào phòng phục hồi chức năng.
 
Thẩm Trọng nằm trên giường tập cao hơn gối cô, hai đầu gối treo lơ lửng trên không trung, nửa người trên toàn là mồ hôi, trong suốt lóng lánh.
 
Tô Thanh vội lấy một cái khăn lông lau người cho anh, đến gần hỏi: "Sao Lâm Sâm lại ném anh ở đây?"
 
Thẩm Trọng mệt đến không nhấc nổi ngón tay, xụi lơ vô lực nhìn trần nhà, nhưng giọng nói lại vô cùng cao hứng: "Anh bảo ông ấy đi trước, anh phải đợi em tới bế anh chứ."
 
Tô Thanh bất đắc dĩ cười cười, nhận ra hai cánh tay của anh đều đang run nhè nhẹ: "Có phải mệt muốn chết rồi không?"
 
Thẩm Trọng không trả lời, chỉ nghiêng đầu nhìn về phía góc tường.
 
Trong phòng có đủ các loại thiết bị lạ, anh nhìn về chiếc giường tập thẳng đứng, hình như là có thể buộc chặt người lên đó, rồi từ từ dựng thẳng lên.
 
"Nói không chừng mấy tháng nữa anh có thể dùng cái kia." Mắt Thẩm Trọng sáng lên: "Thanh Thanh, chờ anh đứng lên, có thể cúi đầu nhìn em rồi."
 
Lúc anh nói câu này hoàn toàn giống như một đứa trẻ tràn đầy hy vọng, Tô Thanh cũng phối hợp cười nói với anh: "Được, em rất thích ngẩng đầu nhìn anh, Thẩm tiên sinh."
 
Thẩm Trọng giựt giựt cánh tay cô: "Tới nằm với anh."
 
Tô Thanh vội lau khô mồ hôi trên người anh, sau đó mới gối đầu lên cánh tay anh cẩn thận nằm xuống.
 
Cô suy nghĩ một lát, nghiêng người qua, giơ tay đỡ eo Thẩm Trọng giúp anh nằm đối mặt với mình, cuối cùng trườn người xuống đến khi đầu mình xuống tới ngực anh mới ngẩng đầu lên nói: "Nhưng anh đừng gấp quá, anh nhìn em bây giờ, cũng có thể để anh cúi đầu xuống nhìn em."
 
Thẩm Trọng cúi đầu xuống cười với cô: "Không giống như vậy, Thanh Thanh, không giống như vậy."
 
Nụ cười này khiến Tô Thanh vô cùng xót xa.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui