Tô Thanh phối hợp trườn lên ngực anh, suy nghĩ một lúc lại ngồi dậy cởi quần áo mình ra, dán hai bầu ngực trần lên trước ngực anh.
"Nói trước, anh phải nghỉ ngơi đàng hoàng, chúng ta không làm quá kịch liệt." Tô Thanh hôn cằm anh: "Nhưng em muốn cho anh vui vẻ một chút."
Thẩm Trọng cúi đầu, không nói hai lời hôn cô.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hai người đều vừa mới ăn sáng xong, uống chocolate nóng, hiện tại giữa môi là vị ngọt đậm đến không hòa tan được.
Hai người hôn thật lâu, Thẩm Trọng giật giật tay muốn giơ tay lên, Tô Thanh bèn chủ động kéo tay anh phủ lên cặp mông chắc mẩy của mình.
Anh xoa nhẹ vài cái thì nhận ra tay mình tê mỏi, cũng không có sức lực gì, không khỏi chán nản thả tay rơi lại trên giường, nhỏ giọng thì thầm: "Thanh Thanh... Anh sẽ tốt lên... Nhất định... Anh... Anh còn muốn ở trên em..."
Tô Thanh thấy xót xa trong lòng, không nhịn được gật đầu nói: "Sẽ, anh sẽ tốt lên. Em chờ anh giống như ngày trước... Đè em..."
Thẩm Trọng nhắm mắt lại, tựa như đang nhớ lại trước kia, cười mà không cười "ừ" một tiếng, hơi thở trở nên dồn dập.
"Chờ anh tiến vào từ phía sau em..." Tô Thanh liếm khóe môi anh: "Đâm vào thật sâu thật sâu... Mỗi lần em đều không chịu nổi, cảm thấy đau bụng... Nhưng chỉ cần anh rút ra.... Em lại cảm thấy trống rỗng..."
Thẩm Trọng mở mắt nhìn cô, trong mắt đã mơ hồ ánh lên sự vui sướng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô cúi đầu hôn anh, hai bầu ngực đầy đặn cọ vào nơi còn cảm giác mẫn cảm của anh, vừa cọ vừa tiếp tục dùng giọng nũng nịu nhất: "A Trọng, Anh giỏi nhất... Nhưng tiểu đệ của anh lại càng giỏi hơn, đúng không?"
Thẩm Trọng lại nhắm mắt lại, mê mang gật gật đầu.
Tô Thanh nằm úp giữa hai chân anh, từ từ tách hai đùi của anh ra, vẫn thỏ thẻ: "Anh có biết lần đầu tiên ân ái với anh em có cảm giác gì không? Em nằm trên giường, vừa hay có thể thấy hoàng hôn, anh động một cái, hoàng hôn bị che mất, sau đó lại xuất hiện, lại che mất... Cơ thể anh như mặt trời nói bỏng vậy... Từ trước đến giờ em không nghĩ trong cơ thể mình có thể chứa một vật nóng như vậy... Lớn như vậy.... Anh ra ra vào vào... Trước mắt em chợt sáng, chợt tối... Sau đó..."
"...Sau đó trời tối đi." Thẩm Trọng tiếp lời cô, ngữ điệu cũng giống cô, vô cùng chậm, vô cùng mềm mại: "Trời càng lúc càng tối, em càng lúc càng ướt... Anh nhớ tiếng em gọi càng lúc càng lớn... Gọi anh..."
"... Thẩm tiên sinh..." Tô Thanh dán bên tai anh, gọi anh giống như năm đó, ngực dính sát vào anh, đặt cơ thể ấm áp của mình vào lòng anh: "... Thẩm tiên sinh... Em không chịu nổi... Em không dám... Nói xấu anh nữa... Anh tha cho em có được không..."
"... Muộn rồi." Thẩm Trọng nhếch miệng giống như năm đó, còn có ý cười xấu xa: "Em nói phải thử xem ở trên giường anh giỏi thế nào, anh thử cho em xem... Em có vừa lòng không, Tô tiểu thư?"
Tô Thanh chậm rãi dùng ngực mình đánh vòng trên ngực anh, cắn tai anh, nói lại câu nói không biết xấu hổ năm đó: "Vừa lòng... Cực kỳ vừa lòng..."
Thẩm Trọng cười, anh nhắm chặt mắt, như thật sự rơi vào ký ức năm đó, thật lâu không chịu thoát ra.
Tô Thanh ghé vào ngực anh, cúi đầu vừa nhẹ nhàng liếm hạt đậu của anh, vừa lẩm bẩm: "... Thẩm tiên sinh, em là người của anh rồi... Mãi mãi đều không thay đổi..."
Suy nghĩ của Thẩm Trọng không biết đã trôi đến nơi nào, nụ cười ở khóe môi dịu dàng như vậy, lại mê man như vậy, tựa như rơi vào giấc mộng hư ảo mà tuyệt vời.
Tô Thanh vẫn phủ trên người anh như trước, nhẹ nhàng dùng chân cọ vào đùi anh, anh dần dần chìm vào giấc ngủ.
Thẩm Trọng lo lắng cho Thẩm Mặc, cả đêm ngủ không ngon nên sáng thức dậy sớm, bây giờ an tâm, cuối cùng mới ngủ say giấc.
Tô Thanh đứng dậy khỏi người anh, đưa tay sờ sờ giữa hai chân anh.
Đã lâu cô không để anh mặc tã, cảm thấy loại đồ như vậy vừa khó chịu vừa oi bức, thà rằng giúp anh đi vệ sinh đúng giờ.
Chỗ đó khô ráo, Tô Thanh sờ mấy cái thì đột nhiên nảy ra ý tưởng nằm xuống, vùi đầu ngậm bảo bối của anh vào miệng. Cô dùng đầu lưỡi trêu đùa chốc lát, phát hiện nó không hề có ý định ngẩng đầu dậy.
Xúc giác ở đây đã hoàn toàn không còn, chỉ có thể dựa vào các kích thích khác làm cho anh vui sướng.
Nhưng cũng không quan trọng. Tô Thanh nói với bản thân, anh còn có thể vui vẻ, thì đều quan trọng hơn những việc khác cả trăm lần.
Trong lúc ngủ Thẩm Trọng dần không còn vẻ thỏa mãn vừa rồi, anh bắt đầu nhíu mày, dường như rất không thoải mái.
Mà cô thậm chí không biết nên giúp anh như thế nào, dù cô vừa cố gắng vừa để tâm thì phần lớn thời gian cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn anh khó chịu giãy giụa.
Tuy rằng Thẩm Mặc đã về, nhưng hoàn toàn sống như một bóng ma, hàng ngày hừng đông đã ra cửa, nửa đêm mới về nhà.
Cũng may mỗi tối cậu ấy đều nhớ nhắn tin cho Tô Thanh, nói Thẩm Trọng không cần chờ cơm tối.
Thẩm Trọng chờ thêm lần nữa rồi bỏ qua, mỗi lần Tô Thanh nói với anh rằng Thẩm Mặc lại về khuya thì anh đều mặt không đổi sắc mà gật đầu, tựa như không hề để ý tới.
Nhưng anh lại thường lấy bùa hộ mệnh Thẩm Mặc cho anh ra, ngơ ngẩn ngắm nó một lúc.
Lão Tần làm bảo mẫu cho Thẩm Mặc, có rất nhiều việc Thẩm Trọng không tự mình hỏi, anh gọi điện cho nhiều người khác nhau, lòng vòng tìm hiểu biểu hiện của Thẩm Mặc, khiến cho bản thân trở nên vô cùng bận rộn.
Một khi bận rộn thì anh lại mất ăn mất ngủ, ngay cả thời gian biểu đã cố định lâu nay cũng không giữ được, Tô Thanh đành phải giúp anh trông chừng, thỉnh thoảng trong lúc anh đang gọi điện thoại còn xốc người anh lên giữa không trung, để cho máu có thể tuần hoàn tốt.
Lâm Sâm chỉ cho Thẩm Trọng nghỉ một ngày, tiếp theo mỗi ngày đều đến hai tiếng, nhốt Thẩm Trọng trong phòng phục hồi chức năng "tra tấn", làm đến mức mỗi tối Thẩm Trọng đều mệt mà ngủ sớm, Tô Thanh thay anh chờ Thẩm Mặc về, nghe thấy dưới lầu có tiếng động mới tự mình lên giường ngủ.