"Chị Thẩm." Hà Phương dập tắt điếu thuốc: "Tôi biết chị rất khó chấp nhận được tình trạng hiện giờ, nhưng chị đừng quên, anh Thẩm càng khó chấp nhận hơn chị, dù sao mọi thống khổ trên cơ thể đều do anh ấy gánh chịu."
Anh ta vừa nói vừa đẩy cửa trở về phòng: "Chị nhanh chóng chấp nhận thân thể của anh ấy, anh ấy mới có thể chấp nhận thân thể của mình."
Sau khi Hà Phường vào phòng Tô Thanh lại ra đứng ngoài ban công một lúc, chiếc hộp cô ôm trong lòng dường như càng lúc càng nóng, nóng đến trái tim cô cũng đau.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô vào phòng giấu chiếc hộp dưới gối, đi tới bên mép giường của Thẩm Trọng nhìn anh.
Anh nhắm mắt lại quay về phía vách tường, sắc mặt tái nhợt bất thường, hàng lông mi dài như cánh quạ run nhè nhẹ.
Co rút là rất đau, nhưng đau tới mức nào thì Tô Thanh không thể tưởng tượng ra được, chỉ biết mỗi lần Thẩm Trọng phát tác xong thì cả người đổ mồ hôi lạnh, hai tay vốn có thể cử động được sẽ mất đi sức lực.
Hà Phương nói đã cho anh uống thuốc giảm đau, nhưng dường như dược hiệu không hề phát huy hiệu quả.
Tô Thanh cúi người hôn lên gò má của Thẩm Trọng, nhỏ nhẹ nói: "Hôm nay đừng làm gì cả, nghỉ ngơi cho thật tốt, có được không?"
Thẩm Trọng không mở mắt, một lát sau mới thấp giọng nói: "Anh ngủ một lát, bảo lão Tần chiều quay lại."
Tô Thanh không còn cách nào khác, đành cầm điện thoại ở đầu giường dặn dò.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cơ thể dưới chăn đã mỏng đến mức sắp không thấy đâu, Tô Thanh nhìn một lúc lập tức quay đầu đi.
Cô nhét chiếc chuông báo vào tay phải của Thẩm Trọng, lại hôn lên trán anh một cái: "Em không làm phiền anh, anh ngủ đi. Có chuyện gì nhớ bấm chuông, em và Hà Phương đều ở phòng bên cạnh."
Thẩm Trọng không trả lời cô.
Buổi chiều lão Tần đến, báo cáo chuyện trong tập đoàn cho Thẩm Trọng.
Thẩm Trọng gặp người ngoài rất vất vả, thay quần áo nghiêm chỉnh ngồi trên xe lăn, một lần ngồi là hơn nửa buổi chiều.
Những lúc như vậy Tô Thanh hay ngồi trong phòng ở dưới lầu xem phim, nhưng hôm nay cô không được yên tâm lắm, bèn cùng Hà Phương trông coi ở đại sảnh ngoài phòng sách.
Hà Phương vẫn luôn xem tài liệu trên máy tính, hầu như là không ngẩng đầu lên.
Lúc gần sập tối lão Tần đi ra, Tô Thanh nghe Thẩm Trọng gọi ngược anh ta lại nói: "Để Thẩm Mặc về sớm một chút."
Lão Tần khó xử xoay người lại: "Thẩm tổng, gần đây có lẽ Nhị thiếu gia đi chơi ở nơi có tín hiệu không tốt, điện thoại vẫn luôn không liên lạc được."
Giọng nói của Thẩm Trọng lạnh đi vài phần: "Tìm mỗi ngày, tìm được nó về mới thôi."
"Vâng, Thẩm tổng."
"Nói với nó, tôi đã thành thế này, có rất nhiều việc xuất đầu lộ diện đều cần nó làm, không trốn được đâu."
Lão Tần nhìn Tô Thanh ngoài cửa một cái, đáp lại: "Vâng, Thẩm tổng."
Thẩm Trọng lại gọi Hà Phương vào, Tô Thanh túm chặt Hà Phương hỏi: "Hôm nay không cho anh ấy tập phục hồi chức năng chứ?"
Hà Phương trầm mặc gật đầu.
Một lát sau Hà Phương đẩy Thẩm Trọng đi ra, Tô Thanh vào dọn bàn giúp anh, phát hiện trên màn hình máy tính là ảnh chụp hoạt động hôm qua cô tham gia.
Trong hình cô nhìn anh chàng tiểu thịt tươi kia, cười tươi như hoa.
Người khác chỉ sẽ cảm thấy Tô Thanh là người có tính chuyên nghiệp cao, làm việc cẩn thận, Thẩm Trọng lại có thể nhìn ra cô đang suy nghĩ gì.
Khó trách vừa rồi khi ra ngoài, đáy mắt anh âm trầm nhìn cô một cái, hình như là tức giận.
Tâm trạng hôm nay của Thẩm Trọng không tốt, ngay cả cơm tối cũng chỉ dùng mấy miếng, sớm để Hà Phương rửa mặt thay đồ cho anh, uống thuốc xong lên giường nghỉ ngơi.
Tô Thanh sợ quấy rầy đến anh, một mình ngồi ngoài đại sảnh đọc sách đến gần nửa đêm mới rón rén vào phòng, vừa muốn lên giường lại nhớ tới chưa hôn chúc ngủ ngon Thẩm Trọng, vì vậy cô đi đến đầu giường anh, nhẹ nhàng hôn lên trán anh.
Thẩm Trọng chắc là đã tỉnh lại, hơi thở hơi loạn nhưng không lên tiếng.
Tô Thanh trở lại giường mình nằm xuống, cảm thấy dưới gối có gì đó cộm ngay gáy mình.
Là món đồ tình thú Thẩm Trọng định tặng cô.
Mắt Tô Thanh đỏ ửng, đứng dậy mở chiếc đèn nhỏ, ngồi ngơ ngẩn một lúc.
Cô đi chân trần xuống giường, thấy Thẩm Trọng cuối cùng đã mở mắt khó hiểu nhìn cô.
Tô Thanh đạp mở chốt chân giường bệnh, dùng sức đẩy giường bệnh đến bệnh cạnh giường mình.
Trong toàn bộ quá trình Thẩm Trọng ngạc nhiên nhíu mày, Tô Thanh không nói một lời lên giường tắt đèn, dán vào mép giường của anh, từ từ vươn tay qua hạ thanh chắn giường xuống, nắm lấy tay trái của Thẩm Trọng.
Thẩm Trọng vẫn không nhúc nhích, nhìn trần nhà hỏi: "Thằng nhóc hôm qua rất đẹp trai sao?"
Tô Thanh "vâng" một tiếng: "Không đẹp như anh, anh Trầm."
Thẩm Trọng khẽ cười một cái, sau đó lại lắc đầu: "Anh đã không phải là anh."
Tô Thanh do dự một lát, cẩn thận kéo tay trái anh ra khỏi chăn, khom người xuống, ngậm ngón trỏ của Thẩm Trọng vào miệng.
Ngón tay của Thẩm Trọng vốn đang vô lực thoáng cái lập tức cứng lại.
Tay Thẩm Trọng vô cùng lạnh, khi chạm vào không hề có cảm giác máu thịt con người.
Tô Thanh liếm liếm ngón tay thon dài của anh, siết chặt quai hàm, dùng gương mặt mềm và đầu lưỡi bao chặt lấy ngón tay anh.
Ngón tay của Thẩm Trọng khẽ run lên trong miệng cô, người cũng không kìm lòng được mà phát ra tiếng hừ nhẹ.
Hai người họ đều biết điều này có ý nghĩa gì.
Trước kia khi làm tình, Thẩm Trọng thích Tô Thanh ngậm lấy anh, ở dưới ngậm chặt lấy bảo bối của anh, bên trên ngậm chặt ngón tay anh, trên dưới cùng nhau, phóng túng ra vào, khuấy đảo, lấp đầy.
Trong phòng tối, Tô Thanh nghe hơi thở của anh dần trở nên dồn đập, vừa có chút lo lắng anh lại chủ động cử động tay, muốn nhét ngón giữa vào.
Tô Thanh ngầm hiểu, săn sóc há miệng ngậm thêm một ngón tay của anh.
Môi lưỡi của Tô Thanh ấm áp trơn mềm, đã lâu Thẩm Trọng chưa có cảm giác được người khác ngậm vào trong cơ thể, chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, thân thể vô thức mà nghiêng về phía Tô Thanh.
Tô Thanh cảm nhận được động tác của anh, cũng không cầm lòng được mà xê dịch đến gần anh.
Giữa hai chiếc giường có kẽ hở, hai người không thể dính vào nhau.
Hơi thở của Thẩm Trọng đã càng lúc càng loạn, Tô Thanh không dám làm loạn quá mức, ngậm hai ngón tay anh trêu đùa vài cái rồi nắm lấy cổ tay anh, chậm rãi rút ngón tay anh từ trong miệng mình ra.
Thẩm Trọng vô cùng bất mãn mà hừ vài tiếng, tay dùng sức kháng cự tay cô, giùng giằng nói: "Thanh... Để anh.. Sờ em..."