Lúc đi vào Thẩm Mặc luôn cúi đầu, đứng ở đầu bàn dài bên kia nhìn chằm chằm mũi chân mình, gọi: "Anh, chị Thanh Thanh."
Tô Thanh ngồi bên tay trái của Thẩm Trọng, liên lục ngoắc ngoắc cậu, Thẩm Trọng cũng nhàn nhạt nói: "Lại đây ngồi đi."
Người trong nhà đều đã đi nghỉ rồi, Thẩm Mặc ngồi xuống, Tô Thanh lập tức tự mình dọn thức ăn đã chuẩn bị xong lên bàn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thẩm Trọng cho người chuẩn bị bữa tối cho Thẩm Mặc là hamburger khoai tây chiên, lúc Tô Thanh đặt đĩa xuống trước mặt cậu thì thấy mắt cậu sáng rực lên.
Buổi tối Tô Thanh chỉ ăn salad, vừa ăn vừa chủ động tìm chuyện không liên quan hỏi Thẩm Mặc: "Em mới về, đã điều chỉnh đồng hồ sinh học xong chưa?"
Thẩm Mặc cầm một miếng khoai tây, khẽ "Vâng" một tiếng.
"Nhà cách công ty khá xa, đi lại đã quen chưa?" Tô Thanh lại hỏi.
Đầu tiên là một tiếng "Vâng" rầu rĩ, sau đó là một câu trả lời phủ định: "Không quen."
Tô Thanh thử nhìn Thẩm Trọng, thấy anh vốn cúi đầu ăn canh sau khi nghe câu này thì lập tức giương mắt trừng Thẩm Mặc.
Cô nháy mắt ra hiệu cho Thẩm Trọng đừng lên tiếng, bản thân lại đổi chủ đề hỏi Thẩm Mặc: "Thời tiết hôm nay tốt nhỉ? Em có bị phơi nắng không?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thẩm Mặc chuyên tâm ăn khai tây, lại không ngẩng đầu lên mà "Vâng" một tiếng.
Tô Thanh biết tối nay cô có mệnh là diễn viên, tiếp tục nói với Thẩm Mặc: "Trên mặt em có nhiều đốm cháy nắng, con trai cũng phải chú ý phòng cháy nắng, chờ chút chị lấy cho em ít kem trị cháy nắng, trước khi ngủ em thoa một chút, rất nhanh sẽ hết."
Thẩm Mặc nói với chiếc đĩa: "Cám ơn."
Thẩm Trọng vốn đang im lặng ăn canh lúc này chợt cười lạnh: "Cảm ơn ai?"
Thẩm Mặc nhai khoai tây trong miệng không lên tiếng.
Giọng Thẩm Trọng càng thêm đông cứng: "Nam Cực lạnh như vậy, cũng có thể bị cháy nắng sao?"
Thẩm Mặc ngừng động tác lấy khoai, cả người cứng lại, một lát sau mới cứng rắn nói: "Tuyết phản quang, càng cháy nắng hơn so với ánh nắng."
Thẩm Trọng chậm rãi buông chiếc thìa trong tay xuống.
Tô Thanh nháy mắt với anh, nhưng anh căn bản không nhìn thấy, lạnh lùng nói: "Cháy nắng cũng là do mày tự tìm."
Thẩm Mặc không cãi lại, chỉ buông tay xuống, không động đậy nhìn đĩa thức ăn.
Tô Thanh thật sự phục hai người họ, tùy tiện nói vài ba câu đã có thể mắc nghẹn.
Nhưng lòng cô đương nhiên nghiêng về phía Thẩm Trọng nhiều hơn, vì vậy cô buông chiếc nĩa trong tay xuống, nhẹ nhàng hỏi: "Thẩm Mặc, em thấy chim cánh cụt hoàng đế ấp trứng chưa?"
Thẩm Mặc vẫn rất khách sáo với cô, khẽ nói: "Thấy rồi."
"Chim cánh cụt hoàng đế đều là giống đực ấp trứng đúng không? Chim cánh cụt đực phải ở trong thời tiết âm 40 độ, đứng im không nhúc nhích 60 ngày, dùng thân thể của mình che chở cho trứng chim trong ngực, còn không thể để rơi xuống mặt băng, vô cùng vất vả nhỉ?" Tô Thanh hỏi.
Trên bàn ăn không ai lên tiếng.
"Chim cánh cụt non sau khi nở ra cũng phải ở trên mu bàn chân của chim cánh cụt đực một khoảng thời gian dài, đúng không? Chim cánh cụt đực vì nuôi sống một con chim cánh cụt non phải bỏ ra rất nhiều công sức và tâm huyết, đúng không?"
Vẫn không có người lên tiếng.
Tô Thanh nhét một đôi đũa vào tay Thẩm Trọng, nhẹ giọng nói: "Anh ăn đi, sắp nguội rồi."
Nói xong cô cúi đầu lấy một đĩa tôm nướng qua, yên lặng bóc vỏ, bóc xong thì yên lặng đặt lên đĩa cơm của Thẩm Trọng.
Thẩm Trọng dùng đũa vẫn còn hơi khó khăn, gắp một con tôm cũng phải mất một lúc, cúi đầu nhíu mi, ngồi thẳng người, ăn thật sự rất chậm, Thẩm Mặc thì vẫn ngồi yên không nhúc nhích, hệt như một bức tượng.
Sau khi Thẩm Trọng ăn xong nửa đĩa tôm, Thẩm Mặc bỗng nhiên nói với chiếc bàn: "Bọn họ đều gọi em là tiểu Thẩm tiên sinh."
Không chờ ai nói tiếp, cậu lại nói: "Chỉ cần có anh ở đây, bọn họ đều vĩnh viễn gọi em là tiểu Thẩm tiên sinh."
Thẩm Mặc lên tinh thần cúi thấp đầu nói: "Em biết anh rất khổ cực, nhưng sao anh lại muốn người khác phải giống anh? Em không phải là anh, em cũng không trở thành anh được. Không sai, em là do anh nuôi lớn, em có thể nghe lời anh, anh bảo em làm gì em có thể làm cái đó, em có thể từ bỏ chuyện em thích, chỉ cần anh vui là được. Nhưng em vĩnh viễn không phải là ba, vĩnh viễn không phải là anh, vĩnh viễn không phải là Thẩm tiên sinh."
Sau khi nói xong những lời này Thẩm Mặc như đã hao hết sức sống, dựa vào lưng ghế thở hồng hộc, đáy mắt hơi ửng đỏ, nhưng từ đầu tới cuối đều không chịu nhìn Thẩm Trọng.
Thẩm Trọng siết chặt đôi đũa trong tay, gân xanh nổi lên, giọng nói lại rất bình tĩnh: "Vậy có phải nếu tao chết, mày có thể làm Thẩm tiên sinh không?"
"Thẩm Trọng!" Tô Thanh đứng lên: "Anh đừng có nói bậy được không?"
Thẩm Trọng ngẩng đầu nhìn cô, sắc mặt vẫn bình tĩnh như trước, đôi đũa trong tay lại không ngừng va vào bàn sứ, phát ra những tiếng giòn vang.
Tô Thanh giật đôi đũa trong tay anh, quay đầu nói với Thẩm Mặc: "Em lên lầu trước đi! Vào phòng đừng ra ngoài!"
Thẩm Mặc đột nhiên đứng dậy, chiếc ghế ma sát với mặt sàn phát ra tiếng, cậu vừa mới quay người qua phải, Thẩm Trọng đã lớn tiếng gọi cậu lại: "Mày quay lại đây."
Thẩm Mặc quay đầu, nhìn Tô Thanh trước.
Tô Thanh vịn vai Thẩm Trọng, nhìn sắc mặt của anh, Thẩm Trọng gật đầu với cô: "Anh không sao."
Tô Thanh nhìn anh một lúc, quay đầu nói với Thẩm Mặc: "Ngồi xuống đi."
Thẩm Trọng vươn tay phải ra muốn nắm tay Tô Thanh nhưng lại không với tới, Tô Thanh vội cầm tay anh, vỗ vỗ trấn an tinh thần.
"Thẩm Mặc." Thẩm Trọng quay đầu nhìn Thẩm Mặc đang cúi đầu, anh hít sâu hai hơi, nói một cách rõ ràng chậm rãi: "Anh biết một tuần nay em vô cùng cố gắng, anh cũng biết là anh làm khó em. Nếu như anh có cách khác, cũng tuyệt đối sẽ không trói chặt em như hiện tại. Nhưng mà..." Anh nắm tay Tô Thanh run rẩy: "... Nhưng mà anh đã không có cách nào khác."
"Anh biết, tập đoàn dù có lớn có tốt hơn nữa, cũng không phải thứ em muốn, em không được làm chuyện mình thích thì sẽ rất đau khổ, nhưng hiện tại không chỉ có một mình em như vậy, anh, còn có Thanh Thanh, đều không thể làm chuyện chúng ta muốn làm." Thẩm Trọng chuyển ánh mắt lên bức tường trắng ở đối diện: "Đây đều là lỗi của anh, là anh tự hại mình, hại Thanh Thanh, cũng hại em."
"A Trọng..." Tô Thanh ngồi xổm xuống, nắm lấy bàn tay còn lại của Thẩm Trọng, mắt đã ngấn lệ: "Anh đừng nói lung tung... Không phải lỗi của anh..."
Thẩm Trọng không nhìn nước mắt của cô, anh tiếp tục nói với Thẩm Mặc: "Nếu như anh chết có thể làm mọi thứ tốt hơn, anh nhất định sẽ không chút do dự mà tìm cái chết. Nhưng bây giờ dù anh có chết, em vẫn không thể không làm xong chuyện mà anh chưa làm được, em vẫn phải có trách nhiệm với họ Thẩm của em. Mười năm nay anh vẫn luôn muốn bảo vệ em, để em vui vẻ làm chuyện mà em thích, nhưng..."
Giọng của anh nhỏ lại: "... Nhưng hiện tại anh thật sự không làm được, xin lỗi."