Thẩm Trọng nói xong cũng rút tay khỏi Tô Thanh, điều khiển xe lăn muốn chạy đi.
Nhưng anh rất ít khi đến phòng ăn này, tâm tình đang loạn, đầu tiên là lui về phía sau thì đụng phải quầy ăn, đi tới thì lại va vào ghế.
Mặt Thẩm Trọng đã hơi đỏ lên, anh cắn răng đi vòng qua, hướng về phía thang máy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tô Thanh đi theo sát phía sau, nhấn thang máy giúp anh.
Sắc mặt anh trông không có gì thay đổi, nhìn chằm chằm vào phía trước, mãi đến khi vào thang máy mới cụp mắt xuống.
Tô Thanh ngồi trên đùi anh, vòng hai tay lên cổ anh, co lại thành một đoàn trong ngực anh, cô hỏi: "Chở em về được không?"
Thẩm Trọng im lặng gật đầu, trên đường đi vẫn còn bình tĩnh, vào phòng thì lặng lặng cầm máy tính bảng.
Tô Thanh vẫn luôn ngồi trên người anh, chăm chú nhìn sắc mặt của anh, thấy anh mở máy tính bảng, mở trang tin tức như không có chuyện gì xảy ra, sau đó rất lâu đều không chuyển trang, ngẩn ngơ với hơn mười tiêu đề tin tức rất lâu.
Tô Thanh lặng lẽ lấy máy tính bảng ra, ôm eo anh hỏi: "Chúng ta cởi thắt lưng ra được không? Thắt lâu như vậy có khó thở lắm không?"
Thẩm Trọng do dự một lát: "Không chừng Thẩm Mặc sẽ đi lên."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tô Thanh đành phải tùy theo anh.
Thẩm Mặc không đi lên, một lát sau dưới lầu vang lên tiếng bước chân và tiếng đóng cửa, chắc là Thẩm Mặc về phòng.
Thẩm Trọng vẫn chưa hết hy vọng, cứ ngồi thẳng như vậy đến gần nửa đêm.
Tô Thanh biết khi anh nói câu "xin lỗi" kia với Thẩm Mặc là đã nhường bước thế nào, cũng biết anh nói những lời đó là như lấy dao cắt vào tim mình.
Nếu như không phải đến lúc quá bất đắc dĩ, Thẩm Trọng tuyệt đối sẽ không cúi đầu.
Lúc Tô Thanh khuyên anh thay quần áo lên giường, anh không từ chối nữa.
Thắt lưng thắt rất chặt, trên da anh đã lưu lại vết hằn.
Tô Thanh vừa bôi thuốc giúp anh, vừa tức đến run tay. Sao Thẩm Mặc lại là cậu nhóc nhẫn tâm đến vậy, nhìn Thẩm Trọng thế này chẳng lẽ không có chút đau lòng nào sao?
Thẩm Trọng dựa vào giường lẳng lặng nhìn cô, thật sự như là đọc được suy nghĩ của cô, mở miệng nói: "Thẩm Mặc cũng không liếc mắt nhìn anh."
Tay Tô Thanh run lên, làm rơi một lượng thuốc mỡ lên eo anh.
"Từ nhỏ nó cũng rất ít nói, cũng rất ít khi nhìn anh, không phải nhìn chằm chằm vào máy tính thì cũng là nhìn điện thoại, anh nói một trăm câu, cũng không biết nó nghe vào một câu hay không. Sau đó không thể càng nói càng lớn, thái độ ngày càng hung dữ, chỉ sợ nó không nghe, sau này làm sai việc, đi nhầm đường."
Tô Thanh nhẹ nhàng thoa thuốc cho anh, nhỏ giọng nói: "Rất nhiều cặp cha và con trai đều giống vậy nha, anh phải làm chuyện của người cha, lại không có thân phận làm cha, sẽ càng vất vả hơn."
Thẩm Trọng cười khổ một tiếng, hơi quay đầu đi, không biết là đang nghĩ gì.
Tô Thanh đã thoa thuốc xong, đứng dậy rửa tay rồi quay lại, lấy một thứ từ trong ngăn kéo tủ đầu giường ra hỏi: "A Trọng, anh vẫn luôn không chịu mang vớ bó chân, như vậy không tốt đâu. Nghe nói nếu không cử động thì chân sẽ xuất hiện cục máu đông, nếu chạy lên tim hoặc não thì không tốt. Em mang vào thử cho anh được không?"
Thẩm Trọng quay lại nhìn cô, giọng nhẹ đi rất nhiều: "Cảm ơn Thanh Thanh."
Tô Thanh nhìn dáng vẻ mất mát của anh thì rất khó chịu, cô đi đến cuối giường mở túi vớ ra, chậm rãi mang lên chân anh, vừa mang vừa nói: "Thật ra Thẩm Mặc rất quan tâm anh, lúc anh nằm viện em ấy sắp thi còn chạy gấp về, hàng ngày đều giữ ở cửa ICU, khóc đến đau lòng. Sau đó em ấy phải về Mỹ, cũng là vì đạt được học vị."
Vớ bó rất chặt, cô lại không dám dùng lực, một hồi lâu vẫn chưa mang vào được, đành phải phân tâm tiếp tục nói: "Em cảm thấy em ấy vẫn luôn không dám về, ngoại trừ không muốn về đây làm việc, còn có một chút không biết đối mặt với anh thế nào. Từ nhỏ em ấy đã quen xem anh như người hùng, nhìn thấy anh hiện giờ chắc là rất... Rất khó chịu. Con người đều có tiềm thức trốn tránh bi thương, đây là cơ chế tự bảo vệ mình. Em ấy cũng không muốn như vậy, nhưng bản thân em ấy cũng không khống chế được, cho nên anh đừng trách em ấy, tức giận ảnh hưởng đến mình, không có lời."
Nói nhiều như vậy, vớ vẫn ở trong tay cô, mới vừa mang được một nửa lên chân Thẩm Trọng, vớ đã bọc toàn bộ cẳng chân anh, Tô Thanh chấp nhận thất bại mà thở dài.
Cô nói nhiều như vậy nhưng Thẩm Trọng lại không tiếp câu nào, thấy cô chán nản mới nói: "Tới ôm ôm."
Tô Thanh bỏ vớ ra, dựa vào đầu vai anh.
"Cởi hết ra ôm." Thẩm Trọng ra lệnh cho cô.
Tô Thanh đành phải cởi quần áo ra, ôm chặt lấy anh.
"Mang không được thì không mang." Thẩm Trọng xoay đầu hôn cô: "Dù sao anh có uống thuốc, chắc là không có vấn đề gì."
Tô Thanh tránh bờ môi của anh, vừa muốn nói chuyện anh đã giơ tay lên giữ mặt cô lại: "Anh thích em dán vào anh, không có gì ngăn cách."
Tô Thanh xấu hổ cười, Thẩm Trọng hỏi: "Có phải muốn nói dù sao anh cũng không cảm giác được đúng không?"
"Không phải đâu!" Tô Thanh vội lắc đầu.
Thẩm Trọng cười nhạt: "Anh thật sự không có cảm giác, nhưng em có cảm giác là được. Anh với em dán vào nhau, em không thích sao? Hửm?"
Tô Thanh lập tức nhấc chân kẹp chặt chân anh bày tỏ: "Thích."
Thẩm Trọng cúi đầu vén chăn lên nhìn tư thế của hai người rồi mới hài lòng đắp chăn lại.
Anh nghiêng đầu chu miệng với Tô Thanh, cô lập tức sáp tới hôn anh.
Môi của anh hơi ấm, vừa mềm vừa trơn, tham lam mút hết môi cô, không ngừng liếm cắn.
Tô Thanh căn bản không chịu nổi nụ hôn như vậy, không kìm lòng được mà đưa lưỡi vào miệng anh tìm kiếm, tìm được đầu lưỡi của anh lập tức quấn lấy không buông, hai người rất nhanh đã hôn đến không thở nổi.
Họ đều ôm cổ của đối phương, Thẩm Trọng buông tay ra trước, tự mình sờ xuống dưới.
"Này!" Tô Thanh lập tức đè tay anh lại: "Đừng có làm loạn, hôm nay không phải vừa mới làm rồi sao?"
Thẩm Trọng đã hơi có ham muốn, thở hồng hộc nói: "Bà Thẩm, em không biết... Có cái gọi là ăn tủy biết vị sao?"
Vừa nói anh đã muốn kéo tay cô ra sờ xuống dưới, nhưng Tô Thanh tránh thoát, tay đặt lên eo anh: "Không được, không được, ngày mai bác sĩ Lâm lại đến, hôm nay ngâm lâu như vậy đã đủ hành hạ anh rồi. Nhanh ngủ đi, ngày mai dậy muộn một chút."
Thẩm Trọng ngoan ngoãn dừng tay, thành thật nằm ngay ngắn nói: "Lót gối giúp anh được không?"
Tô Thanh bò dậy giúp anh lót gối ở dưới cẳng chân và đầu gối, rồi lại quay về hôn trán anh: "Ngủ ngon."
Cô tắt đèn, nằm bên cạnh Thẩm Trọng, như thường lệ vươn tay qua cầm tay anh.
Thẩm Trọng nói "ngủ ngon" rồi không lên tiếng nữa, Tô Thanh cho rằng anh đã ngủ, lúc cô đang mơ mơ màng màng anh lại đột nhiên gọi: "Thanh Thanh."
"Sao vậy?" Cô lập tức hỏi.
Thẩm Trọng vô cùng bình tĩnh nói: "Lúc đầu em không chịu chạm vào anh, có phải cũng là do cơ chế tự bảo vệ không, biết là ở cùng anh sẽ rất đau lòng?"
Tô Thanh lập tức phủ nhận: "Không phải, lúc em ở cùng anh không hề đau lòng."
Thẩm Trọng vẫn rất bình tĩnh: "Nhưng lúc em làm tình với anh đều khóc."
"Em..." Tô Thanh ấp úng: "Em là vui đến khóc."
Thẩm Trọng không tiếp lời, chỉ là như đang thở dài, sau đó hời hợt nói: "Ngủ đi, ngủ ngon."
Tô Thanh dán người tới, ôm cánh tay anh vào ngực, nghiêm túc nói: "A Trọng, lúc em ở cùng anh không đau lòng, anh đừng nghĩ lung tung, được không?"
Thẩm Trọng nhẹ nhàng trả lời cô: "Được rồi, anh biết rồi. Thanh Thanh ngoan."
Tô Thanh dùng sức dán chặt vào người anh, hôn bờ vai anh, sợ anh biết mình đang nói dối.
Sáng hôm sau có người gõ cửa một cách yếu ớt.
Tô Thanh vừa mới thức dậy, vội khoác chiếc váy ngủ, mở hé một khe nhỏ.
Thẩm Mặc tóc tai bù xù đứng ở cửa: "Em có thể ăn sáng với hai người không?"
Còn chưa nói xong thì Thẩm Mặc đã đỏ mặt, có lẽ từ trước đến nay cậu chưa từng chủ động yêu cầu ăn cơm với Thẩm Trọng.