Tô Thanh cười: "Được chứ, vậy có thể em phải đợi một lát rồi.”
Phía sau truyền đến tiếng hô to của Thẩm Trọng: "Đóng cửa! Đóng cửa trước đi!"
Tô Thanh giảm khe hở lại một chút, hoàn toàn cản tầm mắt của Thẩm Mặc: "Bọn chị đều ăn ở phòng khách nhỏ trên lầu, em ngủ thêm một lát đi, chút nữa rồi tới."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thẩm Mặc gật đầu, dụi mắt rồi đi.
Tô Thanh quay người lại, cô thấy Thẩm Trọng đang dùng dằng muốn tự mình ngồi dậy.
Cô đi tới đè vai anh lại, hôn nhẹ lên mặt anh: "Gấp cái gì chứ, bạn nhỏ vẫn còn xiêu xiêu vẹo vẹo, đã về ngủ tiếp rồi."
Cô nhấc chân nằm bên cạnh Thẩm Trọng: "Chúng ta từ từ rồi dậy, còn chưa có ôm đâu."
Buổi sáng thức dậy Thẩm Trọng sẽ bị hạ huyết áp tư thế, mỗi ngày hai người đều nằm ôm nhau nói chuyện một lát mới rời giường.
Thẩm Trọng thả lỏng nằm trở lại, vươn hai tay ôm bả vai cô.
Sau khi rời giường sửa soạn xong thì đã là một tiếng sau.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thẩm Mặc vẫn còn tóc tai lộn xộn, ngồi trước bàn ăn ngáp, khóe mắt thấy Thẩm Trọng và Tô Thanh ra khỏi phòng thì lập tức đứng lên, nhưng vẫn nhìn bàn mà không nhìn người.
Ba người vờ như là mất trí nhớ, khách khí chào buổi sáng, rồi ngồi xuống bàn ăn.
Trước mặt Thẩm Mặc là một chén sữa chua yến mạch, cậu cúi đầu dùng dao quét bơ lên bánh mì nướng, Thẩm Trọng cầm ly sữa bò nóng thong thả uống, Tô Thanh giúp anh cắt trứng chiên thành từng miếng nhỏ.
Thẩm Mặc quét bơ xong thì đặt bánh mì lên đĩa nhỏ, âm thầm đẩy đến trước mặt Thẩm Trọng.
Thẩm Trọng nhìn lướt qua bánh mì nướng quét đầy bơ, không vươn tay lấy, chỉ hỏi: "Nghe nói tuần trước em đã thăng cấp hệ thống của tập toàn OA?"
Thẩm Mặc "Vâng" một tiếng, bắt đầu ăn sữa chua yến mạch của mình.
"Những việc này em không cần phải làm." Giọng điệu của Thẩm Trọng vẫn xem như nhã nhặn.
Thẩm Mặc lắc đầu: "Em không biết làm việc khác."
Thẩm Trọng im lặng thở dài, vươn tay lấy lát bánh mì kia.
Bơ được quét rất dày, anh chỉ có thể cầm ở rìa bánh, nhất thời không cầm chắc, cả lát bánh ụp xuống đùi anh.
Thẩm Trọng có chút xấu hổ, Tô Thanh đứng lên nhặt bánh mì lên, lấy khăn ướt lau bơ trên đùi anh, khẽ nói: "Ăn gì đó trước đi, ăn xong rồi đi thay quần cũng được."
Thẩm Mặc lấy một lát bánh mì khác và bơ, từng dao từng dao quét lên, quét xong lại cắt lát bánh mì thành bốn miếng nhỏ, một lần nữa đặt lên đĩa đẩy tới trước mặt Thẩm Trọng.
Thẩm Trọng cẩn thận cầm một phần tư lát bánh mì, ăn xong rồi mới hỏi Thẩm Mặc: "Hôm nay em định làm gì?"
Thẩm Mặc nói nhỏ: "Hẹn bạn đi chạy xe máy."
Thẩm Trọng suýt nữa đổi sắc mặt, cố gắng nhịn xuống, "à" một tiếng: "Vậy chú ý an toàn, đội mũ bảo hiểm."
Thẩm Mặc ngoan ngoãn gật đầu: "Vâng."
Tô Thanh nghe Thẩm Mặc nói muốn chạy xe máy thì biết hẳn là Thẩm Trọng sẽ vô cùng lo lắng, quả nhiên cả ngày anh đều ở trong phòng sách, chốc lát lại nhìn máy tính, một lát lại xem máy tính bảng, một hồi lại nhìn điện thoại, nếu không phải không đứng dậy được, thì cả người ngập tràn bốn chữ "Đứng ngồi không yên".
Sập tối Thẩm Mặc nhắn tin, nói cậu đã chạy xe xong, đi ăn cơm chiều và chơi điện tử với bạn, Thẩm Trọng mới nhẹ nhàng thở ra.thở phào nhẹ nhõm.
Rõ ràng tập phục hồi chức năng rồi tắm xong sẽ chuẩn bị ăn cơm chiều, Thẩm Trọng lại kéo Tô Thanh vào phòng sách.
Anh kéo cô ngồi lên đùi mình, vòng tay ôm eo cô rồi nói: "Vừa muốn tùy ý nó, vừa sợ nó xảy ra chuyện. Thật là khó."
Tô Thanh cười cười: "Hôm nay anh có thể nhịn xuống không nói em ấy, đã không dễ dàng gì rồi."
Thẩm Trọng đặt cằm lên vai cô, nhỏ giọng tố khổ: "Anh cũng muốn để nó làm chuyện nó thích, anh cũng không muốn chậm trễ nó..."
Tô Thanh gật đầu: "Em biết. Từ từ sẽ quen, anh cũng không xem là làm chậm trễ em ấy, tập đoàn lớn như vậy, nói không chừng có thể tìm được chuyện em ấy thích làm."
Thẩm Trọng "ừ" một tiếng: "Nếu như tất cả mọi người đều nghe lời anh giống như Thanh Thanh thì tốt rồi."
Tô Thanh còn chưa nhận ra anh đang đào hố, nhẹ nhàng mềm mại dán vào anh, giả vờ run rẩy nói: "Đúng vậy Thẩm tiên sinh, em sợ anh nhất, nghe lời anh nhất."
Thẩm Trọng lén cười, gắng gượng vươn tay ra, mở máy tính bảng trên bàn cho cô xem, khẽ hỏi: "Vậy em làm giúp anh một việc được không?"
Tô Thanh còn chưa thấy gì, vô thức mà nói "Vâng" theo anh.
Thẩm Trọng nhẹ nhàng bắt được hai tay cô, nói rất chậm: "Thanh Thanh, gần đây chúng ta cast một app chương trình audio, hiện đang chuẩn bị đẩy một số minh tinh hoạt náo, thu một số chương trình audio làm chủ đề."
"À, hình như em từng nghe anh và lão Tần nói." Tô Thanh gật đầu: "Đúng là không tệ. Có phải đào rất nhiều hoạt náo viên qua không?"
"Ừ. Tiếc là có một người anh rất muốn đào, lại không đào được."
"Ai vậy?"
"Em đó." Thẩm Trọng nghiêm túc nói.
Tô Thanh nở nụ cười: "Nói bậy gì vậy, em cũng không phải xuất thân từ hoạt náo viên, sao làm được."
Thẩm Trọng vẫn vô cùng nghiêm túc: "Nhưng giọng của em rất êm tai, tùy tiện nói vài câu anh đã cứng lên rồi đúng không?"
Tô Thanh đỏ mặt: "Loại chuyện đó sao có thể lên mặt bàn được!"
Thẩm Trọng lắc lắc cô: "Không để em nói như vậy với người khác. Em có thể ghi âm một số quyển sách có tiếng đăng lên được không? Nếu em lo mình không đủ chuyên nghiệp, anh có thể tìm giáo viên dạy riêng cho em."
Tô Thanh cúi đầu không nói lời nào, Thẩm Trọng lại nói chậm thêm một chút: "Thanh Thanh, em cần phải có không gian của mình. Anh không muốn mỗi ngày 24 giờ em chỉ có thể đối diện với anh. Anh lại khó coi..."
Tô Thanh che miệng anh lại.
Thẩm Trọng thấy cô đã dao động, bèn kéo tay cô xuống, suy sụp nói: "Anh biết, loại chuyện trẻ con này vốn không thể so sánh với sự nghiệp đang không ngừng phát triển của em, chỉ có thể xem là một trò chơi, thay đổi tâm trạng, ít nhất có thể khiến cho anh cảm thấy... Ít làm chậm trễ em một chút."
"Được rồi được rồi, đừng nói nữa." Tô Thanh bị anh nói đến mềm lòng: "Anh muốn em làm gì, em làm là được, nhưng mà... Em vẫn muốn ở bên anh, sao có thời gian chứ?"
Thẩm Trọng đã đoán trước, nói: "Mỗi ngày anh phải gặp lão Tần mấy tiếng, còn có hai tiếng với bác sĩ Lâm, em đều có thể làm việc của mình."
"Nhưng mà..." Tô Thanh cắn môi.
"Có chuyện gì anh nhất định sẽ gọi em, hơn nữa không phải em cũng có camera xem trộm anh sao?" Thẩm Trọng cắn lỗ tai cô: "Anh biết, em không yên tâm để anh ở một mình, anh đảm bảo với em bọn họ vừa đi anh sẽ gọi em tới, được không? Hiện giờ tuy rằng anh tàn phế, nhưng cũng không đến mức ngồi một mình vài phút cũng không làm được nhỉ?"