Pháo hoa rực rỡ

Tô Thanh bị anh nói đến mềm lòng, dẫn đến tay chân cũng mềm theo, không cầm lòng được mà gật đầu: "Được rồi, em nghe lời anh, anh đừng nói lung tung nữa."
 
Thẩm Trọng vui mừng cười rộ lên, tiến tới hôn cô, Tô Thanh lập tức giơ tay lên ôm cổ anh, dùng nụ hôn ngăn môi anh lại.
 
Môi anh hơi lạnh, nhưng lại mềm mại, ngọt ngào.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Trong lòng cô vừa cảm động vừa khó chịu, ôm anh khẽ nói: "A Trọng... Anh không cần lo em ở nhà cùng anh sẽ buồn chán, em không phải Thẩm Mặc, em không có nhiều dã tâm như vậy, cũng không có nhiều chuyện muốn làm đến vậy."
 
Thẩm Trọng xoa xoa eo cô: "Trước đây em có. Có một lần đang hẹn hò với anh em đã xuống xe chạy đi thử vai."
 
Tô Thanh không nói gì, lén lút từ trên đùi anh dịch xuống ghế ngồi, vươn một tay ra xoa đùi anh.
 
"Hôm đó anh thật sự thê thảm." Thẩm Trọng cười cười: "Một mình ngồi trong xe giận dỗi rất lâu, bữa cơm dã ngoại chuẩn bị xong đều bị phơi nắng hỏng mất, sau đó chưa từ bỏ ý định đi lên đỉnh núi, lại gặp phải gió lớn, tấm thảm dã ngoại cũng bị thổi bay xuống chân núi..."
 
Tô Thanh lập tức buột miệng an ủi anh: "Thật xin lỗi, lần sau em sẽ bồi thường cho anh."
 
Thẩm Trọng chỉ quay đầu hôn tóc cô, không nói gì.
 
Hiệu suất làm việc của Thẩm Trọng rất cao, không quá hai ngày Khấu Khấu đã dẫn một giáo viên dạy âm thanh chuyên nghiệp, tới dạy Tô Thanh học.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tô Thanh tuy đã hát và đóng phim, nhưng thật sự chưa đọc sách nói gì đó, tùy tiện học một hồi cũng đã hơn một giờ.
 
Giáo viên nói giọng của cô rất tốt, lại có cơ sở tương tự, chủ yếu cần học thành thạo cách kể chuyện và sử dụng giọng nói, lại khen cô có năng lực mạnh, thái độ chăm chú.
 
Tô Thanh tiễn giáo viên về, rồi nói chuyện với Khấu Khấu ở phòng khách lầu ba trong khi chờ Thẩm Trọng tập phục hồi chức năng ra.
 
Khấu Khấu lấy mấy bọc bánh xinh xắn từ trong giỏ ra: "Chị Thanh Thanh, gần đây em ở nhà chán quá, đi học làm ít bánh ngọt kiểu Âu Tây, chị nếm thử xem."
 
Tô Thanh cười: "Em đúng là có bản lĩnh, toàn cho nữ diễn viên ăn bánh cookie làm từ bơ."
 
Khấu Khấu ai u một tiếng, sờ sờ mũi, có chút ngượng ngùng.
 
"Nói đùa thôi." Tô Thanh cầm một chiếc bánh quy Chocolate: "Bây giờ chị không cần lên hình. Hơn nữa chị đã nói với Thẩm tiên sinh rồi, sau này đưa tiết mục của chị lên nền tảng không cần để tên thật, thử xem một cô gái bình thường đọc một câu chuyện bình thường có người nghe hay không. Chị vốn chỉ làm chơi thôi, để anh ấy vui vẻ, lỡ như không có tiếng vang sẽ bị mất mặt."
 
Khấu Khấu ủng hộ cô vô điều kiện: "Không thể không có tiếng vang được! Em đăng ký năm chục tài khoản bình luận cho chị mỗi ngày!"
 
Tô Thanh lại cười.
 
Bánh quy Khấu Khấu làm ăn khá ngon, Tô Thanh xốc xốc bọc phần còn dư lại: "Lần sau làm nhiều một chút, anh Thẩm cần ăn ngọt."
 
"Đừng đừng đừng." Khấu Khấu xua tay liên tục: "Thẩm tiên sinh soi mói người như vậy, em làm bậy gì đó cũng không dám cho anh ấy ăn."
 
Tô Thanh không nói gì, sao lại sợ Thẩm Trọng thành thế này.
 
"Có phải em trai của Thẩm tiên sinh về rồi không ạ?" Khấu Khấu hỏi.
 
Tô Thanh gật gật đầu.
 
Khấu Khấu tiến đến bên tai cô: "Em nghe nói tiểu Thẩm tiên sinh có bạn gái đó."
 
"Cái gì?" Tô Thanh mở to mắt: "Sao bọn chị lại không biết?"
 
"Hình như có ai đó buổi tối thấy tiểu Thẩm tiên sinh gọi video hay điện thoại cho người khác ở nhà vệ sinh trong tòa nhà văn phòng, trò chuyện rất sôi nổi."
 
"Sôi nổi thế nào?"
 
Khấu Khấu nhìn xung quanh một vòng, mặt hơi đỏ: "Thì nói cái gì rất cứng, rất nhớ em, muốn bị em... Như vậy như vậy... Mấy lời thô tục các loại."
 
Thẩm Mặc? Nói lời thô tục? Trong điện thoại?
 
Gặp quỷ à.
 
Vẫn may những chuyện này chắc hẳn không có người dám nói với Thẩm Trọng, Tô Thanh vội bịt tai lại: "Em xem như chưa từng nói với chị nha."
 
Nếu Thẩm Trọng biết em trai mình thành người lớn chắc lại muốn hộc máu.
 
Rất nhanh Lâm Sâm hùng hổ từ phòng phục hồi chức năng đi ra, Tô Thanh cũng chào tạm biệt Khấu Khấu, vội chạy vào phòng tập.
 
Cả người Thẩm Trọng đầy mồ hôi, hôm nay mặt úp vào đệm huấn luyện, nghe Tô Thanh đến anh vẫn không nâng đầu dậy mà giữ nguyên tư thế.
 
Tô Thanh vội chạy tới lau mồ hôi cho anh, sau đó sờ lưng anh hỏi: "A Trọng, có phải rất mệt hay không?"
 
Thẩm Trọng cả nửa ngày không nói lời nào, thật lâu sau mới yếu ớt nói: "Không có tác dụng gì."
 
"Sao biết được?" Tô Thanh cố sức ôm bả vai anh: "Không phải anh nói bác sĩ Lâm biết mình đang làm gì sao?"
 
"Không phải ông ấy, là anh." Giọng Thẩm Trọng rầu rĩ: "Rất lâu rồi, ông ấy cũng không chịu để anh thử tự mình di chuyển, nói anh thậm chí còn không thể ngồi vững."
 
Thẩm Trọng dùng khuỷu tay cố gắng chống người muốn bò dậy, lại không có sức xoay người, từ ngực trở xuống đều dính chặt vào đệm.
 
Tô Thanh nhìn dáng vẻ tức giận cắn chặt răng của anh cũng không dám đến giúp, cô dứt khoát nằm xuống cạnh anh, lấy một miếng bánh quy cắn giữa môi, nghiêng người về phía anh hỏi: "Khấu Khấu cố ý làm bánh ngọt cho anh, có muốn ăn không?"
 
Thẩm Trọng nhíu mày do dự một lát, vẫn rướn người cắn nửa miếng bánh quy từ giữa môi cô.
 
"Quá ngọt." Thẩm Trọng vừa oán giận, vừa mất lực nằm sấp trở lại.
 
Thẩm Trọng xem như là người có tính tình cứng cỏi, chuyện gian khổ như phục hồi chức năng này, anh hầu như là không than đau than mệt tiếng nào, Tô Thanh nhìn dáng vẻ nản lòng hiếm thấy của anh thì cảm thấy đau lòng, chậm rãi gập hai chân, cả người lui về đầu kia của tấm đệm.
 
Cô dần rời xa anh, Thẩm Trọng cũng vẫn nằm im bất động.
 
Rất nhanh Tô Thanh đã lùi đến bên kia của tấm đệm huấn luyện, hai chân đặt trên vai anh, không nói lời nào dùng mũi chân móc lấy cổ anh, chờ Thẩm Trọng quay đầu nhìn cô một cái, bèn chậm rãi vén váy lên, cởi quần lót của mình ra.
 
Cô mở rộng hai chân, nghiêng đầu cười nhìn anh.
 
Thẩm Trọng sợ ngây người.
 
Tô Thanh vậy mà lại công khai quyến rũ anh như vậy.
 
Anh chỉ giật mình một giây, rồi bắt đầu gian nan mà kiên định bò về phía cô.
 
Anh đã rất mệt, nhưng đóa hoa mở rộng kia của cô thật sự là một sự dụ dỗ quá lớn với anh.
 
Anh liếm dọc theo chân cô, từ mũi chân, đầu gối, đến má trong đùi của cô rất lâu mới dừng lại.
 
Tô Thanh dần thở gấp, chờ anh rốt cuộc cũng đến được đóa hoa giữa hai chân cô, cô đã ướt đẫm.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui