Pháo hoa rực rỡ

Thẩm Trọng vươn tay muốn với tới cô, nhưng tay anh đang truyền dịch, anh vừa cử động đã đau đến "shh" một tiếng.
 
Tô Thanh lập tức duỗi tay đè mu bàn tay anh lại, người cũng đổi vị trí, ngồi lên giường anh.
 
Cô vừa ngồi xuống thì đã không kìm được mà nhào đến ôm Thẩm Trọng, vô cùng cẩn thận vuốt ve vết bầm trên hông anh, nghẹn ngào hỏi: "Sao anh không gọi em?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Thẩm Trọng nghiêng đầu không nói lời nào.
 
Tô Thanh buông anh ra, nhanh chóng lấy điện thoại, bên dưới tài khoản "Tiểu Lạc Đế" phát thông báo tạm thời dừng cập nhật.
 
Thật ra cô còn mấy kỳ ghi âm, nhưng cô đột nhiên không muốn cập nhật nữa.
 
Cô đặt điện thoại xuống, lần nữa ôm lấy Thẩm Trọng, khẽ nói: "Xin lỗi, là em không tốt, em phải ở bên anh..."
 
Nãy giờ Thẩm Trọng vẫn không nói gì, một lúc lâu sau mới nhẹ nhàng đẩy cô ra, tự mình ngồi dậy cúi đầu nói: "Đừng xin lỗi, không phải lỗi của em."
 
Tô Thanh cầm tay anh, anh cũng không nhìn cô.
 
Một lát sau Tô Thanh cầm sandwich lên, bẻ một miếng nhỏ đưa đến môi Thẩm Trọng: "Ăn chút gì trước đi."
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thẩm Trọng đưa tay nhận miếng sandwich, tự mình ăn trong im lặng, rồi cầm lấy phần còn lại, âm thầm gặm ăn.
 
Anh tức giận. Dù là tức giận cô, hay là bản thân mình, nói chung là tức giận.
 
Tô Thanh chán nản nhìn miếng băng trên chân anh, yên lặng ngồi trở lại chiếc ghế bên cạnh giường.
 
Một khi Thẩm Trọng không vui sẽ bị hạ huyết áp, Tô Thanh thấy anh như vậy thì đau lòng đến khó chịu, cũng mặc kệ cô dán vào anh dụ dỗ anh thế nào, anh đều vẫn luôn nhàn nhạt, không có biểu cảm gì, cười cũng chỉ cười nhạt, vô cùng gượng gạo.
 
Trên người anh còn vết thương nghiêm trọng như vậy, Tô Thanh cũng không dám chạm vào anh, ngoại trừ nắm tay anh, hôn mặt anh, cô cũng không biết nên làm gì cho phải.
 
Thẩm Trọng vốn có một buổi phục hồi chức năng vào buổi chiều, Tô Thanh gọi điện cho Lâm Sâm xin nghỉ, nhưng không ngờ lúc hai người về đến nhà, chỉ thấy Lâm Sâm ngồi xổm trước cửa hút thuốc.
 
Ông thấy Thẩm Trọng điều khiển xe lăn xuống xe bèn đứng lên vứt điếu thuốc xuống đất, dùng đầu ngón chân nghiền nghiền, tức giận hỏi: "Cậu sao vậy?"
 
Thẩm Trọng lập tức trốn về phía cửa, không để ý đến ông ta.
 
Tô Thanh và Lâm Sâm đuổi theo phía sau, trên đường đi Tô Thanh đưa video cho Lâm Sâm xem.
 
Thẩm Trọng tự mình đi tới sân thượng, Lâm Sâm đi qua chân mày nhăn thành chữ xuyên: "Cậu nghĩ gì vậy? Động tác này đời này cậu không thể làm được!"
 
Thẩm Trọng nhìn vườn hoa dưới sân thượng, sắc mặt âm trầm như mây đen trước cơn bão.
 
Tô Thanh lập tức không nhịn được mà tranh luận thay Thẩm Trọng: "Không phải cả đời không làm được, sau này anh ấy sẽ khỏi."
 
Lâm Sâm trừng mắt nhìn cô, tức giận đi tới trước mặt Thẩm Trọng, không nói hai lời kéo áo anh lên, nhìn vết thương trên hông anh từ trên xuống dưới, xoa hai tay nóng rồi ấn mấy cái.
 
"Lực trọng tâm của cậu quá yếu." Lâm Sâm thu tay về, kéo áo Thẩm Trọng xuống: "Dưỡng thương cho tốt, vết thương lành thì tập tự di chuyển, có thể sẽ khá hơn một chút."
 
Thẩm Trọng ngẩng đầu nhìn ông, rồi không nói lời nào mà dời mắt về lại vườn hoa.
 
Lâm Sâm thấy bộ dạng dầu muối không ăn này của Thẩm Trọng, mặt âm trầm nói: "Đã nói với cậu rất nhiều lần, có thể làm gì không thể làm gì đều phải có chừng mực..."
 
Tô Thanh lã chã chực khóc dùng sức lắc đầu với Lâm Sâm: "Bác sĩ Lâm, ông đừng nói anh ấy nữa."
 
Lâm Sâm không nói nữa, tức giận chào rồi rời đi, lúc đi ngang qua Thẩm Trọng ông nhìn cô một cái, muốn nói rồi lại thôi, dường như vô cùng bất mãn với cô.
 
Tô Thanh lấy một tấm chăm đến đắp lên đùi Thẩm Trọng, ngồi xổm xuống ngẩng đầu lên lắc lắc tay anh hỏi: "Bác sĩ Lâm chuẩn bị cho anh tập tự di chuyển, không vui sao?"
 
Thẩm Trọng mờ mịt nhìn cô, cuối cùng không nhịn được giang hai cánh tay ra, cánh tay vừa nhấc lên đã đau đến nhíu mày.
 
Tô Thanh lập tức thẳng người lên ôm anh, khẽ nói: "Được rồi, không có chuyện gì, lần sau cẩn thận một chút là được."
 
Thẩm Trọng nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng, giọng nói có chút ấm ức.
 
Tô Thanh vuốt vuốt lưng anh: "Tại em không nhìn camera, lúc đó microphone có vấn đề, em muộn một lát, xin lỗi..."
 
Câu "xin lỗi" vẫn chưa nói xong, Thẩm Trọng đã buông tay chậm rãi đẩy cô ra, quay đầu tự mình về phòng.
 
Tô Thanh không biết sao mình lại chọc tới anh, ngẩn ra vài giây mới đi theo vào.
 
Thẩm Trọng đang cố gắng tự lên giường.
 
Anh đã dời hai chân ra khỏi bàn đạp của xe lăn, đưa tay muốn cởi đai lưng ra.
 
Tô Thanh đi tới trước mặt anh cũng không ngăn lại, chỉ cúi đầu lặng lặng nhìn anh.
 
Thẩm Trọng cũng biết một khi đai cố định lỏng ra, anh nhất định sẽ trượt xuống, không có người giúp đỡ anh chẳng những không thể thuận lợi lên giường, sợ rằng sẽ phải ngã lần nữa như sáng nay.
 
Anh chán nản buông tay, ngơ ngẩn nhìn đôi chân xiêu xiêu vẹo vẹo của mình.
 
Tô Thanh ngồi xổm xuống gác hai chân lên giúp anh, im lặng sờ vào lớp băng trên chân anh.
 
Cô biết hiện tại bất luận cô khổ sở bao nhiêu, Thẩm Trọng đều khổ sở hơn cô gấp trăm lần.
 
Thẩm Trọng không nói lời nào, cô cũng không nói, Thẩm Trọng đi đâu, cô sẽ yên lặng đến đó, Thẩm Trọng làm gì, cô sẽ đứng ở bên cạnh nhìn.
 
Sau đó Thẩm Trọng đi đến phòng chiếu, đầu tiên là đến phòng ghi âm của cô ở cách một phòng nhìn một lát, rồi mở phim lên xem.
 
Tô Thanh xoay người rót một ly nước ấm, quay lại thấy anh đã tìm được một bộ phim muốn xem.
 
Trên poster của bộ phim cũng có một nam chính soái khí ngồi trên xe lăn.
 
Tô Thanh giành lấy điều khiển trong tay Thẩm Trọng, đặt ly nước xuống nói: "Không nên xem bộ này."
 
Thẩm Trọng ngẩng đầu bình tĩnh nhìn cô: "Tại sao?"
 
Tô Thanh không chịu nói: "Nói chung không nên xem là được."
 
Nam chính trong phim cũng bị tai nạn xe bị thương cột sống cổ, chẳng qua là anh ta bị liệt toàn thân, ngay cả tay cũng không cử động được, cuối cùng lựa chọn cái chết không đau.
 
Thẩm Trọng duỗi tay ra, muốn với lấy điều khiển trong tay cô.
 
Tô Thanh lập tức lùi lại phía sau một bước, giơ tay lên tắt máy chiếu.
 
"Đưa anh." Thẩm Trọng ngẩng đầu yên lặng nhìn cô. 
 
Tô Thanh đỏ mắt cầm tay anh, ngồi xuống ngẩng đầu lên dùng sức lắc lắc: "Đừng xem bộ này... A Trọng... Đừng xem được không?"

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui