Thẩm Trọng cúi đầu đối diện với cô, ánh mắt càng lúc càng tối, mày càng lúc càng nhíu chặt, cuối cùng thấy cô sắp khóc, đành khẽ thở dài nói: "Không xem thì không xem. Em đừng khóc."
Tô Thanh ngồi dậy mở máy chiếu lên, chọn mở một bộ phim hài, ngồi lên đùi anh nói: "Chúng ta xem bộ này được không?"
Thẩm Trọng không nói được, cũng không nói không được, chỉ yên lặng nhìn màn hình chiếu.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cả ngày anh đều như thế, Tô Thanh không có cách nào, đến buổi tối Thẩm Mặc còn lén nhắn tin cho cô, nói buổi tối cậu có "bạn" đến, không về nhà ngủ, để sáng hôm sau cô che đậy giúp, đừng để cho Thẩm Trọng biết cậu trắng đêm không về.
Tô Thanh nghĩ đến "bạn gái" trong truyền thuyết của Thẩm Mặc, thật sự là không biết có nên giúp cậu chuyện này hay không.
Cũng may buổi tối sau khi nằm xuống Thẩm Trọng dặn: "Chuyện hôm nay đừng nói với Thẩm Mặc. Sáng mai để nó tự ăn sáng rồi đi làm."
Tô Thanh lập tức gật đầu đồng ý, cẩn thận dè dặt nhích lại gần anh, chạm vào vết thương trên hông anh: "Còn đau không?"
Thẩm Trọng có thể cảm giác được một phần ba chỗ bị thương, bị bầm đến tím đen, tuy anh không nói, nhưng hành động vốn đã chật vật cũng bị ảnh hưởng, thường xuyên nhíu mày nhịn đau.
"Vẫn ổn." Thẩm Trọng kéo tay cô xuống, nắm hờ trong tay mình.
Tô Thanh lại dán tới một chút, dùng một tay khác đặt lên eo phải anh, nói nhỏ: "A Trọng, nếu em có thể chịu đau thay anh thì tốt rồi."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thẩm Trọng cũng kéo cái tay này của cô xuống, quay đầu dùng cằm cọ cọ lên trán cô: "Đứa ngốc, em không thể đau thay anh, nhưng có thể khiến anh vui vẻ."
Tô Thanh lập tức ậm ừ: "Chuyện này, chuyện này không tốt lắm... Anh còn nghiêm trọng như vậy..."
Thẩm Trọng lắc đầu: "Không phải là chỉ "tình dục" mới có thể khiến anh vui vẻ. "Tiểu Lạc Đế" của em cũng có thể."
Tô Thanh vùi mặt vào cổ anh lắc đầu: "Không được, em sẽ không để anh chờ một mình nữa, một giây cũng không được."
Thẩm Trọng bất lực thở dài, không tiếp tục nói nữa.
Dường như bắt đầu từ buổi chiều cô treo thông báo tạm ngừng kia, Thẩm Trọng thật sự không vui.
Tô Thanh biết tại sao anh không vui. Anh muốn cô có công việc của chính mình, không muốn để cô một ngày 24 giờ đều trông chừng anh.
Nhưng cô không để ý tới.
Thật ra mỗi một giây ở cạnh anh cô đều rất khó chịu, áy náy và đau lòng gần như khiến cô không thở nổi.
Nhưng mỗi một giây không ở cùng anh, sẽ là lo lắng khổ sở gấp bội.
Sau khi tiết mục của Tô Thanh tạm dừng cập nhật mấy ngày, bảng tin tràn ngập những bình luận gọi cô quay lại. Thậm chí có người mỗi ngày tặng cô rất nhiều quà, mong cô tiếp tục cập nhật.
Những tin nhắn này cô đều không trả lời, vờ như không nhìn thấy.
Mấy ngày sau Khấu Khấu làm một chiếc bánh Tiramisu đưa tới, Tô Thanh mất một hồi miệng lưỡi mới thuyết phục cô lên lầu ba.
Thẩm Trọng không ngượng ngùng như trong tưởng tượng của Tô Thanh, anh hiểu hiện tại cô không chịu để anh rời khỏi tầm mắt mình dù chỉ một giây.
Khấu Khấu nơm nớp lo sợ ôm hộp bánh kem đi lên, vừa nhìn thấy Thẩm Trọng đã khom lưng 90 độ theo phản xạ có điều kiện, kêu: "Thẩm, Thẩm, Thẩm tiên sinh."
Thẩm Trọng cười với cô nàng: "Khấu Khấu tới à, ngồi đi."
Khấu Khấu căn bản là không dám ngồi, cúi đầu ôm hộp bánh nói: "Em, em, em làm bánh Tiramisu, nhưng không dùng rượu Rum, không có cồn... Hẳn là sẽ không ảnh hưởng tới thuốc gì..."
Thẩm Trọng khách sáo gật đầu: "Tốt, cảm ơn em."
Tô Thanh khẽ ho một tiếng với Khấu Khấu: "Em vẫn muốn ôm cái bánh luôn sao? Nhanh bỏ xuống, ngồi đi."
Khấu Khấu bước từng bước nhỏ đến cạnh bàn tròn, đặt bánh xuống, liếc mắt nhìn cái kệ bếp bên cạnh, cô mang ba lô đi lấy đĩa và nĩa dùng đồ ngọt.
Tô Thanh thấy tay Khấu Khấu cũng run lên, bèn đứng dậy lấy bộ đồ ăn giúp cô.
Khấu Khấu quay lại lén nhìn Thẩm Trọng, lặng lẽ nói với Tô Thanh: "Thẩm tiên sinh gầy quá."
Tô Thanh "Suỵt" với cô một tiếng.
Hai người rất nhanh đã quay lại bàn, Khấu Khấu mở hộp bánh, cố gắng cắt một phần tư chiếc bánh, đặt trên đĩa đưa cho Thẩm Trọng.
"Cám ơn." Thẩm Trọng cầm nĩa: "Em có thể bỏ ba lô xuống."
Khấu Khấu sợ sệt ôm ba lô ngồi xuống.
Tô Thanh cắt một miếng bánh đưa cho Khấu Khấu, cũng cắt cho mình một miếng nhỏ, nếm thử rồi nói với Thẩm Trọng: "Không quá ngọt, anh thử xem?"
Thẩm Trọng khoét một miếng nhỏ ăn, gật đầu nói: "Ăn ngon."
Khấu Khấu lập tức ôm ba lô đứng lên khom người: "Cám ơn Thẩm tiên sinh."
Thẩm Trọng nhếch môi mỉm cười một cái.
Tô Thanh thấy anh không có ý định ăn miếng thứ hai thì biết anh vẫn chê quá ngọt, bèn đứng dậy đến kệ bếp pha trà.
Lúc pha được một nửa thì nghe Thẩm Trọng hỏi Khấu Khấu: "Sao lại nghĩ đến việc học làm đồ ngọt?"
Tô Thanh đoán được Khấu Khấu căn bản là không dám trả lời, bèn lớn tiếng nói thay cô nàng: "Gần đây em không tìm em ấy, Khấu Khấu có thể là rảnh rỗi buồn chán, đúng không?"
Khấu Khấu sợ hãi gật đầu lia lịa.
Thẩm Trọng cũng gật đầu tỏ ý hiểu được, lại hỏi tiếp: "Có phải cảm thấy công việc trợ lý quá buồn chán, không muốn làm không?"
Anh hỏi vô cùng quan tâm, nhưng Khấu Khấu có lẽ đã hồn phi phách tán rồi, từ xa ngẩng đầu nhìn Tô Thanh.
Tô Thanh bưng ly trà quay lại cứu cô, cười nói: "Không đâu, Khấu Khấu và em cảm tình rất tốt, dù có buồn chán đi nữa, cũng sẽ không vứt bỏ em, đúng không?"
Khấu Khấu ra sức gật đầu.
Thẩm Trọng cầm ly trà lên hỏi: "Vậy hôm nay em đến, ngoại trừ đưa bánh kem, còn có chuyện gì khác không?"
"Có, có..." Khấu Khấu chột dạ nhìn Tô Thanh, lại nhìn miếng bánh trước mặt mình nói: "Chị Thanh Thanh, chị Dương nói, gần đây chị ấy bị không ít người trong giới hỏi, đều muốn biết "Tiểu Lạc Đế" đọc sách nói kia có phải là chị hay không."
"Nói chị ấy không cần trả lời là được." Tô Thanh nói.
Khấu Khấu trầm mặc một lúc lại nói: "Chị Dương còn nói, Tiểu Lạc Đế được chào đón như vậy, tại sao lại ngừng cập nhật, cũng không nói lý do."
"Chị đã nói với chị ấy, bảo chị ấy đừng có xem Tiểu Lạc Đế như nghệ sĩ dưới tay mà kinh doanh. Sớm biết vậy đã không nói với chị ấy chị làm chuyện này."
Thật ra Dương Hoan vốn cũng quản lý Tô Thanh với tư cách nghệ sĩ, Tô Thanh cũng ít khi cập nhật tài khoản xã hội của mình.
Khấu Khấu đi lên phía trước, nghiêm túc nói: "Chị Thanh Thanh, dù không làm nghệ sĩ để kinh doanh, nhưng cái tên này thật sự được mọi người hoan nghênh, không phải chỉ mới phát sóng mấy ngày đã đứng hàng đầu rồi sao? Đó là bảng xếp hạng tự nhiên, không có liên quan gì đến việc kinh doanh hay không. Khởi đầu tốt như vậy, bỗng nhiên từ bỏ, có phải hơi đáng tiếc không? Rốt cuộc là tại sao chị không làm nữa?"
Tô Thanh liếc nhìn Thẩm Trọng, lặng lẽ cúi đầu khoét bánh hồi lâu mới trả lời: "Nói chung tạm thời không có tâm trạng."
Khấu Khấu cũng không ép hỏi cô, sau khi "à" một tiếng lại sợ sệt nói: "Chị Thanh Thanh, còn có một chuyện, chị Dương bảo em đến hỏi chị."
Tô Thanh điều chỉnh tâm trạng lại rồi hỏi: "Chuyện gì?"
Khấu Khấu liếc nhìn Thẩm Trọng, giọng trở nên cực nhỏ, lấy hết dũng khí hoàn thành nhiệm vụ: "Sắp bắt đầu tuyên truyền "Vĩnh Dạ" rồi..."
Tô Thanh vốn đang không vui sắc mặt lập tức đen lại.
Thẩm Trọng chính là xảy ra tai nạn vào ngày "Vĩnh Dạ" đóng máy, mà không biết có phải trời sinh bát tự của bộ phim này có vấn đề hay không, giai đoạn hậu kỳ cũng gặp không ít phiền phức, lăn lộn đến bây giờ mới sắp chiếu.