Tô Thanh do dự một lát rồi tiến tới hôn lên trán anh: "Hôm nay anh không khỏe, nghỉ ngơi sớm một chút, chờ ngày mai có được không?"
Thẩm Trọng cố hết sức vẫn muốn dịch về phía cô, nhưng anh chỉ có thể cử động bộ ngực, giãy giụa mãi cũng không đi được bao nhiêu, gấp đến mức có chút tức giận, tay lại càng muốn dò lên người cô.
Tô Thanh đè cánh tay mềm của anh lại: "Em sẽ ở cùng anh mỗi ngày, đừng gấp, được không?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Động tác của Thẩm Trọng ngừng lại, lập tức tỉnh táo từ từ thu tay về.
Tô Thanh dịch lại góc chăn trên đầu vai cho anh, cũng cho tay vào lại trong chắn, nghe hơi thở của anh dần dần bình ổn mới thở phào chuẩn bị ngủ.
"Thanh Thanh." Thẩm Trọng thủ thỉ bên tai cô: "Nếu như em muốn.."
Tô Thanh đợi một lúc, anh vẫn không nói tiếp.
Tô Thanh mở to mắt nhìn trần nhà, nghĩ đến chuyện anh bỏ tự tôn của bản thân mua cái dương cụ giả kia cho cô, giọng nói bỗng nhiên trở nên mềm mại: "Thẩm tiên sing, em yêu anh."
Thẩm Trọng bị cô làm cho kinh ngạc, quên cả hít thở.
Tô Thanh xoay người lại đối mặt với anh: "Đã lâu không nói với anh như vậy đúng không?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trước kia câu này phần lớn đều nói ở trên giường, lúc bị anh làm khiến cô liên lục xin tha mới có thể thốt ra.
Thẩm Trọng vẫn chưa hít thở.
"Gần đây biểu hiện của em không được tốt lắm, đó không phải lỗi của anh, là do em... Có hơi nhát gan." Giọng Tô Thanh vô cùng trong trẻo: "Anh cho em một chút thời gian được không?"
Thẩm Trọng lại sửng sốt. Thật ra cô vẫn luôn dịu dàng với anh như trước, chỉ là khi nhắc đến tiếp xúc thân thể thì có hơi sợ hãi, trên khuôn mặt đầy sự dè dặt xa lạ.
Sự thổ lộ đột ngột này khiến tim Thẩm Trọng đập trật nhịp, sau khi dịu lại mới thở ra một hơi, "ừ" một tiếng, rồi lắc đầu khẽ nói: "Là anh... Quá yếu ớt, không chạm vào được."
"Anh sẽ từ từ tốt lên, em cũng sẽ... cố gắng." Tô Thanh đưa tay sờ mặt anh, Thẩm Trọng quay đầu lại cắn ngón cái của cô, ậm ừ không rõ nói: "Anh... Anh cũng yêu em."
"Em biết." Tô Thanh vuốt ve mặt anh: "Ngủ thật ngon, ngày tháng sau này của chúng ta còn rất dài, đúng không?"
Sáng hôm sau Thẩm Trọng muốn thử thay quần áo cho Thẩm Trọng lại bị anh từ chốt.
"Sức em yếu, không bế được anh." Thẩm Trọng nhíu mày nói.
"Vậy em phải tập làm từ từ, mới có thể mạnh lên được." Trở thành Tô Thanh năn nỉ anh.
Thẩm Trọng vẫn lắc đầu: "Rất phiền phức, em không làm được."
"Anh chỉ em nên làm thế nào."
Cuối cùng Thẩm Trọng cũng thỏa hiệp: "Để Hà Phương làm, em cứ nhìn trước đã."
Lúc Hà Phương đi vào thì nhìn thẳng, giống như trong phòng không nhiều thêm một người như Tô Thanh vậy.
Anh ta bắt đầu đưa tay vào trong quần Thẩm Trọng, Thẩm Trọng đưa tay cản anh ta lại: "Đổi đồ bên trên là được rồi.”
Nói xong liếc mắt nhìn Tô Thanh một cái.
Hà Phương nhìn Tô Thanh, lại nhìn Thẩm Trọng rồi thu tay lại, xốc chăn ra một nửa, tự mình ngồi xuống mép giường bệnh, nâng giường lên 60 độ để Thẩm Trọng đối mặt với mình, trước tiên cởi nút áo ngủ của anh ra, sau đó duỗi một tay bế anh lên, để anh tựa vào đầu vai mình.
Anh ta thành thạo cởi áo ngủ của Thẩm Trọng ra, ném qua một bên.
Đã rất lâu Thẩm Trọng không đi ra ngoài, cả người trắng đến phát sáng, từ cột sống cổ đi xuống có mấy vết sẹo lớn tựa như con rết, chiếm cứ thân thể mềm mại của anh.
Thẩm Trọng không nằm vững trên người Hà Phương, cả người trượt sang một bên.
Hà Phương nghiêng người qua giữ anh lại, xốc cánh tay của anh lên, thuần thục lấy một chiếc áo thun nhanh chóng tròng vào.
Tô Thanh đứng bên cạnh không nhìn nổi nữa, quay người đi.
Hà Phương là một bác sĩ phục hồi chức năng chuyên nghiệp, phương pháp làm việc của anh ta cực kỳ có hiệu quả, cũng cực kỳ vô tình, Tô Thanh thấy anh ta điều khiển Thẩm Trọng như là một con búp bê như vậy thì trong lòng cảm thấy thật sự khó chịu.
Hai người xem cô như không tồn tại, Hà Phương lại mặc cho Thẩm Trọng một chiếc áo sơ mi, hỏi: "Đánh răng trên giường?"
Thẩm Trọng gật đầu, Hà Phương liền đi vào nhà vệ sinh lấy bàn chải đánh răng điện và ly nước, đứng ở mép giường nhìn Thẩm Trọng khó khăn giơ cánh tay lên đánh răng, rồi lại đi lấy khăn lông tới lau mặt cho anh.
Tô Thanh nhận lấy khăn mặt: "Để tôi."
Hà Phương do dự một lát, yên lặng rời khỏi phòng.
Tô Thanh ngồi vào vị trí vừa rồi của Hà Phương, mở khăn mặt ra vừa định giơ lên thì không nhịn được mà bật khóc.
Thẩm Trọng dựa vào giường, vươn tay kéo góc áo cô hỏi: "Không chịu được à? Cũng chưa làm gì..."
Tô Thanh đột nhiên ném khăn mặt đi, nằm sấp trên đầu vai anh, nước mắt nóng hổi rơi trên cổ anh.
Thẩm Trọng giơ bàn tay phải cử động linh hoạt hơn lên, vòng qua eo cô, cười nói: "Không sao cả, việc này em không học cũng được."
Tô Thanh lắc đầu, đau lòng khóc nức nở không dừng lại được.
Thẩm Trọng ôm eo cô kéo qua một bên, còn mình thì nghiêng đầu trượt đến tai cô cắn lên vành tai: "Ngoan, không khóc anh sẽ thưởng cho em, được không?"
Tô Thanh còn chưa kịp trả lời thì Thẩm Trọng đã dùng đầu lưỡi khiêu khích lỗ tai cô.
Hơi thở ấm áp của anh phả vào sau tai cô, môi ngậm lấy vành tai cô, đầu lưỡi ẩm ướt điêu luyện nhẹ nhàng liếm dái tai cô, giống hệt như đang liếm một que kẹo vậy, vòng từng vòng mút lấy vị ngọt, thỉnh thoảng lại dò xét chọc vào trong lỗ tai cô, khiến cho cô ưm lên thành tiếng.
Thân thể Tô Thanh khá mẫn cảm, được anh "thưởng cho" đến mức ngay cả eo cũng mềm nhũn.
Cô dán ngực mình vào người anh, nâng một tay lên ôm cổ anh, tựa như muốn đỡ thân thể giúp anh, lại tựa như sợ anh rời khỏi thân thể mình.