Khấu Khấu không dám nói tiếp, buồn rầu ăn xong miếng bánh của mình, ngược lại là Thẩm Trọng hỏi: "Khi nào bắt đầu tuyên truyền? Phải đi bao nhiêu nơi?"
Không đợi Khấu Khấu trả lời, Tô Thanh đã lạnh lùng nói: "Chị không đi. Em nói với chị Dương, dù chị vi phạm hợp đồng bồi thường tiền, không lấy thù lao đóng phim, cũng sẽ không đi tuyên truyền phim, bọn họ cắt phần diễn của chị cũng được."
"Chị là nữ một... Sao có thể cắt được..." Khấu Khấu ngẩng đầu lên nhìn cô: "Hơn nữa chị Dương nói, chị xuất hiện thì bộ phim này mới càng có thể... Càng có điểm đặc sắc..." [*]
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
[*] Nguyên văn 卖点: selling Point, điểm đặc sắc của sản phẩm, luận cứ bán hàng.
"Có điểm đặc sắc gì?" Tô Thanh lập tức nhíu mày: "Muốn lấy sự thống khổ của người khác làm điểm đặc sắc sao?"
"Không, không phải..." Khấu Khấu cẩn thận giải thích: "Mọi người vốn đều biết xảy ra chuyện gì, tuyên truyền mặt tích cực..."
"Không được." Tô Thanh kiên quyết nói: "Không đi chính là không đi, nói như thế nào cũng không được."
Cô cầm nĩa, vô thức bắt đầu đâm vào miếng bánh của mình, Thẩm Trọng đưa tay muốn ngăn cô lại, cô cũng lặng lẽ đẩy tay anh ra, trực tiếp biến miếng bánh kia thành bùn nhão.
Thẩm Trọng thu tay về, không chút gợn sóng nói với Khấu Khấu: "Chuyện này sau này từ từ nói."
Dáng vẻ của Khấu Khấu như là gây ra đại họa, vô cùng cẩn thận đứng lên nói: "Em... Em không còn chuyện gì khác... Em đi trước. Tạm biệt Thẩm tiên sinh, chị Thanh Thanh..."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tô Thanh vô lực cúi đầu nói: "Chào em".
Khấu Khấu vừa đi, Tô Thanh đã đứng dậy đổ bánh bị cô chọc nát vào thùng rác.
Tinh thần cô đang hỗn loạn, không để ý làm đổ nửa đĩa bánh lên váy mình.
Tô Thanh tức giận hất bánh dính trên váy vào thùng rác, lại rút khăn giấy ướt dùng sức lau váy, càng lau tay càng run, lau được một nửa chợt nghe phía sau có người gọi: "Thanh Thanh".
Thẩm Trọng đã đến sau lưng cô, cách cô rất gần, cô vừa quay người lại anh đã tiến lên trước, dùng đầu gối của mình chống vào đầu gối của cô.
Tô Thanh bị anh giữ lại giữa xe lăn và quầy, nhất thời không thể nhúc nhích, nhưng cúi đầu nhìn chân anh và chân mình ở cùng một chỗ thì không kìm được mà vành mắt đỏ lên.
Thẩm Trọng chỉ chỉ vào kệ bếp nói với cô: "Ngồi lên."
Tô Thanh biết anh nhất định sẽ khuyên mình đi tham gia tuyên truyền "Vĩnh Dạ", tuy đã ngoan ngoãn nhảy lên quầy ngồi, lại không tự nhiên quay đầu nhìn quầy thức ăn kế bên, cắn chặt môi không nói một lời, cũng không dám rơi nước mắt.
Thẩm Trọng giơ tay lên cầm mắc cá chân cô trước, ngẩng đầu nhìn cô một cái, hai tay chậm rãi dọc theo chân nhỏ của cô đi lên.
Trời đã vào cuối thu, trong nhà tuy mở hệ thống sưởi, nhưng tay anh vẫn hơi lạnh.
Tô Thanh sợ nóng, dưới váy là đôi chân trần, bị anh chạm vào một cái thì không nhịn được mà hơi rùng mình.
"Tay lạnh quá à?" Thẩm Trọng ngẩng đầu lên nhìn cô dịu dàng hỏi, hỏi xong thì vén váy cô lên một chút, gối mặt lên bắp đùi cô.
"Không có." Tô Thanh cầm tay anh thả lại lên chân mình: "Em giúp anh làm ấm là được."
Thẩm Trọng không lên tiếng nằm trên đùi cô, hai tay thong thả lên xuống, như là tìm kiếm đường nét đùi cô.
Trong lòng Tô Thanh vẫn vô cùng khó chịu, bị anh sờ mấy cái bèn muốn xuống, nhưng anh vừa đè cô lại, vừa giương mắt thong thả trầm thấp nói: "Thanh Thanh, anh muốn ăn một chút ngọt."
"Tiramisu kia..."
Tô Thanh còn chưa dứt lời, anh đã vươn tay tới, mò lấy quần lót của cô muốn kéo xuống.
"A Trọng anh..." Tô Thanh giật mình muốn ngăn anh lại, nhưng Thẩm Trọng vẫn luôn ngửa đầu nhìn cô, còn nói: "Em dịch ra một chút, anh với không tới..."
Ma xui quỷ khiến thế nào mà Thẩm Trọng lại dịch ra mép kệ bếp, hai chân đạp lên xe lăn của anh.
Thẩm Trọng kéo quần lót của cô xuống ném lên kệ bếp, sau đó vùi đầu vào trong váy cô.
Chiếc váy màu tối, cô không thể nhìn thấy anh đang làm gì, chỉ cảm thấy bên trong đùi có vật gì đó mềm mại ẩm ướt lướt qua.
Tay anh cũng dần ấm lên, hai tay đồng thời nhào nặn hai gối đang treo lơ lửng của cô, mang đến cảm giác tê ngứa.
Môi lưỡi của anh trở nên nóng bỏng, ở trong đùi cô thay phiên nhau hôn liếm, liếm đến eo cô dần mềm xuống, không thể không duỗi tay ra sau chống lên kệ.
"A Trọng, không cần... Anh không cần..."
Không cần hèn mọn như vậy để dỗ cô vui vẻ, không nên nằm dưới váy cô như vậy.
Nhưng Thẩm Trọng không cho cô cơ hội nói hết lời.
Không biết từ lúc nào anh đã dùng một tay tách hoa môi của cô ra, vươn đầu lưỡi thăm dò liếm một cái.
Tô Thanh lập tức không chịu nổi mà phát ra tiếng ưm.
Thẩm Trọng dường như rất hài lòng với phản ứng của thân thể cô, cúi đầu cười thành tiếng.
Cười xong anh bắt đầu tăng nhanh tốc độ tấn công.
Hai chân của Tô Thanh lại bị anh tách ra một chút, trân châu bị thịt mềm bao bọc đã lộ ra trước mắt anh.
Anh không chút do dự hôn lên.
Tô Thanh chỉ cảm thấy toàn bộ những nơi nhạy cảm đã bị anh giữ chặt lấy, trong lực hút dịu dàng nhưng mạnh mẽ có thứ gì đó vô cùng linh hoạt, đụng chạm qua lại khiêu khích cô.
Khoái cảm bản năng khiến cô rất nhanh không còn sức lực, cả người ngã về phía sau, bả vai chạm vào tường, vô thức bắt đầu rên rỉ.
Ngón tay của Thẩm Trọng không biết đã đi vào cơ thể cô từ lúc nào, cô vẫn chưa hoàn toàn ướt, chỉ cảm thấy ngón tay khô ráo ấm áp của anh lập tức nhét đầy cô, khiến cô không nhịn được mà hơi đau, vừa sợ anh cử động, lại muốn anh cử động.
Nhưng anh không hề cử động, anh chỉ dùng đầu lưỡi tiếp tục trêu đùa hoa châu của cô.
Đầu gối treo giữa không trung của cô khẽ run theo động tác của anh, dịch mật dưới thân cũng ào ạt chảy ra.
Sau khi liếm một lát thì Thẩm Trọng rút ngón tay ra, đưa đầu lưỡi đến hoa huyệt đang mở rộng của cô, chậm rãi đi vào, hút hết chất dịch trong suốt ngọt ngào đang trào ra của cô.
Sau đó đầu ngón tay đã ướt đẫm vòng lên hoa châu, dịu dàng xoay vòng.