Khoái ý, thương cảm, xấu hổ, chua xót.
Vô số tâm trạng phức tạp toàn bộ nảy lên trong lòng. Tô Thanh cơ hồ đạt cao trào trong nháy mắt.
Cô chợt run rẩy, nước mắt tràn mi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thẩm Trọng hơi sửng sốt nhất thời không phản ứng kịp, cô đã nhảy từ trên kệ xuống, ngồi quỳ trên đùi anh ôm anh thật chặt.
Cô run rẩy dựa vào đầu vai anh, vừa khóc hôn cổ anh, vừa nghẹn ngào nói không thành tiếng: "A Trọng... Không cần như vậy... Em không muốn làm chuyện chỉ có một mình em vui... Sau này cũng không cần..."
Thẩm Trọng ôm cô, trầm lắng an tĩnh một lát mới khẽ nói: "Được rồi, em không thích thì sau này không làm nữa."
Tô Thanh dùng sức lắc đầu: "Không phải không thích..."
Cô rất thích.
Thẩm Trọng tựa như chính kế hoạch của anh vậy, cách mấy ngày lại dùng phương thức cô vô cùng yêu thích này khiến cô lên đỉnh, nhưng loại cao trào một người này khiến mỗi khi qua cơn phấn khởi cô đều cảm thấy trống rỗng.
Vì cô hiểu, anh không có được khoái cảm như cô, với anh mà nói, mặc dù là làm tình, phần lớn chỉ là an ủi về mặt tâm lý, mà không có sự sung sướng về thể xác.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô không muốn sự vui sướng ích kỷ, cô muốn có qua có lại, muốn trả lại tất cả những thứ lấy được từ anh.
Còn muốn bù đắp những điều anh còn thiếu.
Cô luồn tay vào dưới áo anh, chạm vào vết thương nơi hông còn chưa khỏi hẳn, lại sờ vào vết sẹo dữ tợn trên lưng, khóc không thể dừng lại được.
Từ sau khi Thẩm Trọng ngã bị thương thì không khí trong nhà trở nên trầm lắng hơn rất nhiều, Tô Thanh giống như một người máy lên dây cót, mỗi ngày đều vô cùng cảnh giác mà nhìn anh, ngay cả những việc anh vốn có thể làm cũng không dám để anh làm, hận không thể không cho anh động cả đầu ngón tay.
Thẩm Mặc thì mấy ngày liên tiếp chưa về nhà.
Tô Thanh giúp cậu giấu một lần rồi quyết định không thể gạt Thẩm Trọng nữa. Mỗi ngày anh đều bị nhốt ở nhà, thân thể khó cử động đã rất vất vả rồi, nếu có việc mà anh chẳng hề hay biết, vậy anh cũng quá đáng thương.
Buổi tối lúc thoa tinh dầu giúp Thẩm Trọng cô giả vờ nhẹ nhàng nói: "Thẩm tiên sinh, hình như em trai của anh đang yêu đương đó."
Thẩm Trọng nhìn cô xoa bóp chân mình, đầu tiên là làm như không nghe thấy, tự mình nói: "Không cần thoa nhiều như vậy, quá phiền phức."
Tô Thanh lắc đầu: "Mùa đông vốn đã rất khô, nệm thì tối nào cũng bật sưởi ẩm, da anh sẽ rất khô."
Thẩm Trọng nhắm mắt không nói lời nào, Tô Thanh lại cẩn thận vừa thoa vừa nói: "Mấy ngày nay Thẩm Mặc chưa về nhà ngủ, nói là đến nhà bạn, em đoán có thể ở chung với bạn gái."
Cô nhìn sắc mặt của Thẩm Trọng rồi nói tiếp: "Nhưng Thẩm Mặc cũng đã hơn hai mươi tuổi rồi, nói chuyện yêu đương cũng tốt, nói không chừng sẽ không còn ngây ngốc như trước đây nữa, đúng không?"
Thẩm Trọng suy nghĩ thật lâu rồi nói: "Cho người thu dọn căn chung cư cao tầng của chúng ta trong thành phố, nói mật mã cho Thẩm Mặc. Đừng có dẫn con gái nhà người ta đi khách sạn lung tung."
"Được." Tô Thanh gật đầu: "Em thay em ấy cảm ơn Thẩm tiên sinh anh trước."
Vết khâu trên chân Thẩm Trọng đã mời bác sĩ đến cắt, để lại một vết sẹo ngắn màu hồng.
Tô Thanh sờ vết sẹo kia, cúi người xuống hôn.
"Cho anh một ít tinh dầu." Thẩm Trọng vươn tay với cô: "Anh thoa giúp em."
Tô Thanh không chịu, ấn tay anh về: "Không cần, anh nằm rồi đừng lộn xộn."
Tiếp theo cô bắt đầu xoa bóp nửa người dưới của anh từ đốt ngón chân đến các khớp xương, tốn không ít thời gian mới xoa bóp xong, cô vội vàng đứng dậy đắp chăn lên cho anh: "Em đi rửa tay một lát, sẽ quay lại ngay."
Cô gần như là chạy đi, vội vàng rửa tay xong lập tức chạy về.
Thẩm Trọng vén chắn nhìn chằm chằm vào chân mình.
Trên mặt đều là biểu tình ghét bỏ.
Tô Thanh cũng không hỏi lại tại sao ngày đó anh lại làm một động tác nguy hiểm như vậy.
Tận đáy lòng anh không biết hận thân thể như vậy đến mức nào, bình thường đã tốn bao nhiêu tâm sức để khắc chế bản thân, thỉnh thoảng mất khống chế cũng là điều khó tránh khỏi, là cô quá sơ suất, thấy thường ngày anh đều bình tĩnh thì xem nhẹ dao động cảm xúc của anh.
Cô yên lặng đi tới đắp chăn lại cho anh, tự mình nằm xuống, tiến đến gần hôn lên trán anh: "Thẩm tiên sinh, ngủ ngon."
Thẩm Trọng vươn tay ra khỏi chăn tìm được tay cô, nhéo nhẹ nói: "Ngủ ngon."
"Em yêu anh, Thẩm tiên sinh."
Thẩm Trọng thở dài: "Anh cũng yêu em, Thanh Thanh ngốc."