Pháo hoa rực rỡ

Tô Thanh lặng lẽ đưa một tay khác đến giữa hai đùi anh, chạm vào chân anh mới chìm vào giấc ngủ không mấy yên ổn.
 
Mỗi đêm cô đều đặt đồng hồ báo thức ở dưới gối, dậy giúp Thẩm Trọng xoay người, gần đây hầu như là suốt đêm đều ngủ không yên, không cần dùng đến đồng hồ báo thức.
 
Thẩm Trọng cũng không ngủ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Anh biết Tô Thanh là người vô cùng tinh tế nhạy cảm, đặc biệt là dễ bị cảm xúc chi phối, trước đây chỉ một mâu thuẫn nhỏ cũng sẽ khóc lóc khó chịu rất lâu, và cách duy nhất để cô giữ lý trí là giả vờ làm đà điểu hoàn toàn khép kín bản thân.
 
Cho nên hiện tại ngược lại anh cảm thấy khoảng thời gian Tô Thanh cố tình lảng tránh thân thể anh lại tốt hơn, bởi vì một khi đối diện với anh mỗi ngày, cô không thể nào tránh khỏi trượt vào hố sâu bi thương.
 
Sao anh có thể khiến một cô gái đáng yêu dịu dàng, ngây thơ hồn nhiên trở nên chật vật như thế?
 
Sau khi vết thương trên lưng Thẩm Trọng hồi phục, bèn đưa ra quyết định muốn đến công ty một chuyến.
 
Đã rất lâu anh không ra cửa, càng chưa đi đến công ty.
 
Tô Thanh cho là anh muốn đi bắt Thẩm Mặc, không khỏi có chút lo lắng thay cho cậu.
 
Thẩm Trọng nhìn ra suy nghĩ của cô, hời hợt nói: "Không liên quan gì với Thẩm Mặc, anh chỉ muốn đến phòng làm việc của mình nhìn một cái."
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tuy rằng Thẩm Trọng không muốn gặp người khác, chọn sau bữa cơm chiều mới ra ngoài, nhưng Tô Thanh vẫn giúp anh thay bộ đồ nghiêm chỉnh thường mặc đi làm trước đây. Việc giúp anh mặc quần áo cô đã rất nhuần nhuyễn, chỉ là Thẩm Trọng đã rất lâu không mang giày, giày quá cứng, chân của anh lại quá mềm, Tô Thanh không dám dùng sức, quỳ một chân trên đất giằng co một lúc lâu mới giúp anh mang xong, rồi đứng dậy cột chặt khăn choàng cổ bằng lông cừu cho anh, hôn lên mặt anh, cười nói: "Thẩm tiên sinh rất đẹp trai, chúng ta đi thôi."
 
Thẩm Trọng cũng cười với cô, tay trái giữ tay cô lại.
 
Tòa nhà văn phòng đã tối đèn hết một nửa, hai người xuống xe trong gara, vào thẳng thang máy chuyên dụng của Thẩm Trọng đi lên.
 
Ở trong thang máy Tô Thanh nắm chặt vai Thẩm Trọng. Trở lại chốn cũ như vậy đối với cô có hơi tan nát cõi lòng, không biết Thẩm Trọng sẽ khổ sở bao nhiêu.
 
Nhưng Thẩm Trọng vẫn vô cùng bình tĩnh, cực kỳ trôi chảy điều khiển xe lăn bên dưới, giống như đã từng làm vô số lần.
 
Phòng làm việc của Thẩm Trọng ở trên tầng cao nhất, có thể quan sát ánh đèn của hơn nửa trung tâm thành phố, tối nay nhiều sương mù, bao phủ bầu không khí náo nhiệt ngoài cửa sổ trong một mảnh mờ ảo.
 
Tầng này dành riêng cho Thẩm Trọng không có người khác, hệ thống đèn cảm ứng âm thanh theo tiếng bước chân của cô mà sáng lên, bóng hai người phản chiếu trên tấm kính lớn, trông có chút hư ảo mông lung.
 
Trong phòng làm việc của Thẩm Trọng mọi thứ vẫn như cũ, tầm nhìn bằng kính 270 độ rộng rãi sáng sủa, nội thất đơn giản mà cứng cáp, mặt bàn sạch sẽ đến mức không nhiễm một hạt bụi, còn có giá sách với các văn kiện được trưng bày một cách ngay ngắn.
 
Nhưng căn phòng này không có hơi người, mọi thứ đều được cất đi, trên bàn ngay cả một tờ giấy cũng không có.
 
Tô Thanh vừa đi vào đã mở hệ thống sưởi lên, Thẩm Trọng tự mình điều khiển xe đến bên cửa sổ, nhìn cảnh đêm rực rỡ phồn hoa bên ngoài.
 
Nơi đây đã từng là thế giới của anh, anh có thể đạp nửa thành phố dưới chân mình, ánh đèn bên dưới đều reo hò vì anh.
 
Tô Thanh trở lại đứng bên cạnh anh, cùng anh ngắm nhìn thành phố tuy quen mà lạ bên ngoài cửa sổ, còn có hình bóng quen mà lạ của hai người trên lớp kính.
 
Hai người cứ như vậy một đứng một ngồi ngắm cảnh đêm, Thẩm Trọng bỗng nói: "Bộ phim đó anh đã xem rồi."
 
Tô Thanh nhất thời không có phản ứng.
 
"Anh biết tại sao em không cho anh xem." Thẩm Trọng cúi đầu nhìn biển quảng cáo lớn ở mái nhà đối diện: "Nam chính kia cuối cùng chết không đau đớn."

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui