Pháo hoa rực rỡ

Thẩm Mặc quỳ trên đất, nép vào ngực anh mãi không đứng dậy.
 
Tay Thẩm Trọng vẫn còn đặt trên đầu Thẩm Mặc, không nhịn được chậm rãi xoa nhẹ tóc cậu.
 
Rất lâu sau Thẩm Mặc mới quỳ thẳng lên, khóe mắt ửng đỏ, vội chạy tới ba lô mình lấy ra một chiếc máy tính bảng, mở lên rồi trở lại ngồi bên chân Thẩm Trọng, bắt đầu nói thao thao bất tuyệt: "Trong khoảng thời gian này em làm một hệ thống, anh là người điều khiển tổng quyền hạn cao nhất, chỉ cần mở lên là có thể xem được từng phòng ban của mỗi công ty bên dưới tập đoàn... Cũng có thể nhấp mục này... Có thể đưa nội dung công việc, lên tiến độ làm việc cho tất cả mọi người trên nền tảng này, anh chỉ cần nhấp một cái là có thể thấy tiến độ của các hạng mục, công tác dự toán và quyết toán của từng công ty, từng chi nhánh dưới quyền, còn có thể xem nội dung công việc hàng ngày của mọi người... Anh không muốn xem chi tiết như vậy cũng được, hệ thống là hình cây, anh có thể dựa theo đó mà nhấp, mỗi một bước sẽ càng cụ thể hơn, lúc nào cũng có thể quay lại... Chỉ cần cho tất cả mọi người dùng nền tảng này, anh có thể không cần ra khỏi nhà cũng biết bọn họ đang làm gì, việc nhỏ thế nào anh cũng đều biết..."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Có lẽ Thẩm Mặc chưa bao giờ nói một hơi nhiều như vậy, nói xong thì bản thân cũng thở hổn hển, ngẩng đầu nhìn Thẩm Trọng, rồi bỗng nhiên lại ngượng ngùng gục đầu xuống: "Bây giờ vẫn đang là bản thử nghiệm offline... Anh xem thấy Ok em mới có thể thử nghiệm trực tuyến..."
 
Thẩm Trọng nhìn cậu chăm chú, không biết là đang kinh ngạc hay là không nghe vào, chậm chạp không có phản ứng.
 
Thẩm Mặc hơi nản lòng tắt máy tính bảng: "Đương nhiên, anh vẫn cần rất nhiều thời gian mới có thể..."
 
"Cảm ơn." Thẩm Trọng đột nhiên nghiêng người về phía trước, như là muốn xoa đầu Thẩm Mặc lần nữa, cơ thể mất trọng tâm lung lay, Thẩm Mặc lập tức nhào tới ôm lấy hông anh.
 
Tô Thanh nhìn hai người ôm nhau, không kìm được mà mắt ngấn nước, yên lặng lùi đến bên cửa sổ, nhìn cảnh sắc bên ngoài lớp kính.
 
Một lúc lâu sau Thẩm Trọng mới buông Thẩm Mặc ra ngồi trở lại: "Về sớm một chút, đã có bạn gái rồi, vẫn nên dành thời gian cho người ta. Việc này không cần phải gấp."
 
Thẩm Mặc đỏ mặt, buông Thẩm Trọng ra, ngồi dưới đất sờ mũi: "... Cô ấy... Cô ấy cũng rất bận..."
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thẩm Trọng mỉm cười hỏi: "Chung cư cao tầng ở quen chưa?"
 
Thẩm Mặc gật đầu.
 
Thẩm Trọng cũng gật đầu: "Vậy em cứ ở bên đó, gần công ty một chút. Cần người quét dọn thì nói với quản gia."
 
Thẩm Mặc "a" một tiếng, vô cùng ngượng ngùng đứng lên.
 
Tô Thanh tiến lên hỏi giúp Thẩm Trọng: "Chủ nhật rảnh về biệt thự dùng cơm được không? Dẫn cô ấy về cũng được."
 
Thẩm Mặc gãi đầu, dáng vẻ rất đắn đo, Tô Thanh nói tiếp: "Không dẫn về cũng được, tùy em."
 
Thẩm Trọng lắc đầu: "Em đi trước đi, anh còn muốn ngồi một lúc."
 
Thẩm Mặc bịn rịn rời đi, chờ bóng dáng cậu biến mất Thẩm Trọng mới vươn tay về phía Tô Thanh.
 
Tô Thanh đi qua ngồi cạnh chân anh, vươn tay xoa xoa hông anh: "Đau không? Em làm như vậy có ép anh không?"
 
Thẩm Trọng lắc đầu: "Do đau nên mới càng phải ôm."
 
Tô Thanh vòng tay ra sau lưng anh, giúp anh xoa phần lưng eo đã cứng đờ, khẽ hỏi: "Vừa rồi Thẩm Mặc ôm anh còn chưa đủ sao?"
 
Thẩm Trọng lại không nói gì, hai má đã ửng đỏ.
 
Đêm dần khuya, ánh đèn san sát ngoài cửa sổ đã có một ít tối đi, sương mù lại càng lúc càng dày.
 
Thẩm Trọng vô lực dựa nửa người vào Tô Thanh, ánh mắt nhìn theo ngọn đèn lúc sáng lúc tối ngoài cửa sổ, sắc mặt đủ mọi cảm xúc trộn lẫn, đau đớn, chua xót, vui mừng, còn có bất lực.
 
Tô Thanh biết anh rất khó chịu, nhưng cũng biết anh không muốn đi.
 
Cô chậm rãi vẽ vòng trên lưng giúp anh thả lỏng, dán vào bên tai anh nói: "Thì ra Thẩm Mặc tăng ca mỗi ngày là bận cái này, anh bạn nhỏ đúng là rất tri kỷ."
 
Thẩm Trọng nhìn ngoài cửa sổ cười cười, gật đầu rồi lại lắc đầu: "Nó vẫn còn trẻ, không biết việc quản lý người khó khăn hơn quản lý công việc rất nhiều. Khoảng thời gian có nó trông coi ở đây, tâm tư của mọi người khác hẳn trước đây, ngay cả khi nó không làm gì, ít nhất nó mang họ Thẩm."
 
Tô Thanh biết Thẩm Trọng vốn là người rất có uy, tất cả mọi người trong tập đoàn thấy anh cũng phải cảnh giác một chút, anh không có trong tòa nhà này, nhân viên đương nhiên sẽ lơi lỏng vài phần.
 
Tô Thanh hiểu tại sao anh nhất định phải cho Thẩm Mặc quay về, khẽ hỏi: "Vậy anh cứ mãi muốn đặt câu ấy ở đây làm thần thú giữ nhà sao?"
 
Thẩm Trọng không nói gì, ánh mắt chuyên chú nhìn cảnh đêm quen thuộc ngoài cửa sổ.
 
Hai người im lặng hồi lâu, Thẩm Trọng thu ánh mắt lại, cầm tay cô, ngẩng đầu nhìn cô, trong mắt đã mang sự nghiêm túc: "Thanh Thanh, ngày đó là anh không tốt, dọa em rồi. Sau này anh sẽ không làm bậy nữa, em hãy tin anh."
 
Tô Thanh do dự một lát, cúi đầu sờ eo trái của anh.
 
Xúc cảm dưới tay mềm như vậy, vô lực như vậy, mỗi lần chạm vào cô đều hơi giật mình một chút mới có thể thích ứng.
 
Thẩm Trọng lại nhìn lướt qua phòng làm việc sau lưng cô, kiên định nhỏ giọng nói: "Một ngày nào đó anh cũng sẽ tốt tên, khiến tất cả mọi người trở lại vị trí của mình, em hãy tin anh."
 
Anh nắm chặt tay cô, tựa như muốn nhét câu "em hãy tin anh" vào trong lòng bàn tay cô, để cô nắm thật chặt.
 
Cô cúi đầu nhìn tay hai người giao nhau, chợt hiểu thật ra cô căn bản không nên đau khổ thay cho Thẩm Trọng.
 
Điều anh không muốn nhất, chính là nước mắt và sự đồng cảm của cô.
 
Vì vậy cô trịnh trọng gật đầu, vươn tay sửa cổ áo cho anh: "Thẩm tiên sinh, em tin anh."
 
Cuối cùng Thẩm Trọng cũng nở một nụ cười chân thật, đến gần hôn cô.
 
Tô Thanh ôm cổ anh nhìn ngoài cửa sổ: "Anh còn nhớ lần đầu tiên em đến căn phòng này, anh nói câu gì với em không?"
 
Thẩm Trọng lắc đầu: "Câu gì? Ngày đó anh dường như không còn là chính mình, hoàn toàn không nhớ đã nói gì với em."
 
"Anh nói..." Tô Thanh quay đầu lại, nhìn đôi mắt sâu không thấy đáy của anh, nhớ đến ánh sáng tự tin năm đó trong đôi mắt này: "... Nếu em quen tôi, vậy sau này tất cả mọi người trên thế giới này, đều không đáng để nhắc tới."
 
Cô đưa mắt nhìn thành phố ngoài cửa sổ: "... Cho nên từ đó về sau, mặc kệ thế giới này lớn thế nào, trong mắt em đều chỉ biết có mình anh."

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui