Pháo hoa rực rỡ

Khi Thẩm Trọng đến chỗ cô thì tóc đã rụng mấy sợi, cánh tay cũng vì dùng sức mà hơi run.
 
Tô Thanh đưa tay đâm đâm vào ngực anh: "Oa, cơ ngực càng lúc càng lớn nha." Sau đó lại bóp cánh tay anh: "Bắp tay cũng vậy nè."
 
Thẩm Trọng căn bản không bị viên đạn bọc đường của cô lừa, vẫn vô cùng nghiêm túc lắc đầu: "Vẫn còn sớm."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Việc chuyển lên xe lăn tạm thời anh vẫn không tự mình làm được, đành phải không tình nguyện mà duỗi tay ôm lấy Tô Thanh.
 
Thẩm Trọng biến tất cả những điều không cam lòng thành động lực, thật sự là gần như cố chấp muốn mình nhanh hồi phục, cũng muốn bớt làm phiền Tô Thanh, ít làm chậm trễ cô theo đuổi sự nghiệp.
 
"Tiểu Lạc Đế" Tô Thanh hoàn toàn là vô tâm trồng liễu liễu lại râm, cô vốn cho rằng đọc một cuốn tiểu thuyết lớn đã cũ chắc chắn không có thị phi gì, không ngờ rất nhiều thính giả nói sách này lúc đầu nghe thì rất mệt mỏi, nghe xong thì nhẹ nhàng đi không ít, người đăng ký thông báo cập nhật ngày càng nhiều, vì giảm bớt áp lực cho mình, Tô Thanh không thể không áp dụng hình thức thu phí, hy vọng số người theo dõi sẽ ít đi một chút, ai ngờ chỉ có tác phẩm thu phí mới lên được bảng xếp hạng, lập tức ngược lại càng nổi tiếng hơn, thật sự có tránh cũng không tránh được.
 
Cô là kiểu người làm việc không dây dưa, mỗi ngày đều cố gắng đẩy nhanh tốc độ, dự trữ thật nhiều kỳ, sợ không biết ngày nào đó xảy ra chuyện gì sẽ chậm việc cô cập nhật.
 
Thu nhập của "Tiểu Lạc Đế" rất nhanh đã vượt qua lương tháng của một nhân viên bình thường, tuy Tô Thanh không thiếu tiền, cũng không vội kiếm tiền, nhưng vẫn không kìm được có chút đắc ý.
 
Bình luận trên nền tảng càng ngày càng nhiều, cô đã có chút cố sức, vì vậy bèn gọi điện cho Khấu Khấu, muốn cô ấy trả lời bình luận giúp mình.
 
Khấu Khấu đồng ý ngay lập tức, còn nói: "Chị Thanh Thanh, nhưng em chỉ có thể giúp chị quản lý bình luận vào buổi tối thôi. Ban ngày... Em có chút chuyện cần phải làm."
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Chuyện gì?" Tô Thanh cảm thấy kỳ lạ hỏi.
 
Khấu Khấu thì thào: "Là... Em nói với chị, chị đừng nói với chị Dương được không?"
 
"Em nói trước đi."
 
"Cháu gái thứ ba của mợ hai em có mở một tiệm bánh ngọt, nhưng hiện tại cô ấy đang mang thai, không thể làm tiếp được bèn giao cửa tiệm lại cho em. Vừa hay em cũng rất thích làm bánh..."
 
Không chờ Tô Thanh nói tiếp, Khấu Khấu lại nói: "Nhưng nếu ban ngày lúc cửa tiệm không bận, em cũng có thể giúp chị."
 
Tô Thanh hỏi trước: "Có phải em thích làm ở tiệm bánh hơn không?"
 
Khấu Khấu suy tư một lát: "Hiện tại em không biết nữa, vừa mới tiếp nhận tiệm bánh, còn hơi nhức đầu."
 
Tô Thanh nói: "Vậy được rồi, dù sao hiện tại việc bên chị không nhiều, em cứ trông coi hai bên một thời gian, nếu sau này thật sự thích làm tiệm bánh ngọt kia, em cứ từ chức chỗ chị, dù sao cũng không thể chân đạp hai thuyền quá lâu, dù chị không thấy gì, sau này chị Dương cũng sẽ không bỏ qua cho em."
 
"Vâng, cảm ơn chị Thanh Thanh." Khấu Khấu ở đầu bên kia lớn tiếng hôn Tô Thanh một cái, lại hỏi: "Chị Thanh Thanh, chị có muốn tới tiệm em nhìn thử không?"
 
"Quên đi, chị không muốn ra ngoài."
 
"Vị trí của tiệm này rất đẹp, nó nằm nơi cao nhất của Thiên Không chi cảnh, đối diện với đỉnh núi Tử Linh."
 
Tô Thanh nghe "núi Tử Linh" thì động tâm.
 
Lần hẹn hò đầu tiên của cô và Thẩm Trọng chính là leo núi Tử Linh. Hiện giờ anh không thể leo núi, nhưng nếu có thể ở một nơi khác nhìn thấy ngọn núi, chắc chắn anh sẽ rất cao hứng.
 
Thiên Không chi cảnh và núi Tử Linh cách nhau một con sông, là một xã khu [*] cao cấp xây dựng dựa vào địa hình trồi lên của Giang Nam, thiết nghĩ kiến trúc không có rào cản này cũng không tệ.
 
[*] Xã khu: một đơn vị hành chính cấp thôn không chính thức ở thành thị Trung Quốc.
 
Khấu Khấu nói tiệm của cô phần lớn là khách hàng mua bánh về nhà ăn, lượng người cũng không nhiều, Tô Thanh lại càng động tâm.
 
Cô cố ý hẹn ngày ít khách, định đến tiệm của Khấu Khấu xem trước, sau đó tìm cơ hội dẫn Thẩm Trọng đi.
 
Tô Thanh không dám nói chuyện Khấu Khấu có nghề tay trái bên ngoài với Thẩm Trọng, chỉ nói muốn đi dạo phố cùng Khấu Khấu, đảm bảo chỉ trong vòng hai giờ anh phục hồi chức năng.
 
Thẩm Trọng ước gì cô có thể hoạt động riêng, bảo cô cứ dạo từ từ không cần gấp, đi dạo đến tối cũng được, anh bảo đảm sẽ ngoan ngoãn ở nhà đợi.
 
Tô Thanh đến tiệm của Khấu Khấu thì rất thích.
 
Khác với những tiệm bánh thích trang hoàng xanh xanh đỏ đỏ, cửa tiệm này diện tích không lớn, từ tường đến đồ dùng đều là màu trắng, tạo cảm giác vô cùng sạch sẽ, khoan khoái nhẹ nhàng, rất hợp với gu thẩm mỹ của cô, những chiếc bánh ngọt trong tủ lạnh thoạt nhìn đều cực kỳ hấp dẫn, không hề khiến cho cổ họng người ta có cảm giác ngọt ngấy.
 
Quan trọng hơn là, xã khu Thiên Không Chi Cảnh từ cửa vào đến tiệm bánh ngọt cao nhất này, đều có đường rộng cho xe chạy, xe ô tô có thể chạy thẳng lên tận cửa hông của tiệm.
 
Hôm nay Khấu Khấu cố ý cho nhân viên nghỉ, dù sao Tô Thanh cũng rất dễ bị người khác nhận ra.
 
Lúc Tô Thanh đến tiệm thì không có khách, Khấu Khấu kéo cô ra ngoài từ cửa sau của tiệm, đó là một khoảnh sân thượng, nhìn thẳng qua con sông chính là núi Tử Linh.
 
Trên đỉnh núi Tử Linh có một ngôi miếu, bị rừng cây che khuất, nhìn không được rõ lắm.
 
Ba mẹ của Thẩm Trọng lúc còn sống đều tin Phật, có bài vị trường sinh trong ngôi miếu ở núi Tử Linh, cho nên trong lần hẹn hò đầu tiên của hai người anh mới chọn nơi đây.
 
Hiện giờ anh cũng không đến được khu mộ ở lưng chừng núi, có thể ngồi ở đây nhìn qua bên kia cũng coi như có còn hơn không.
 
Trên sân thượng có một chiếc xích đu màu trắng, có khách đến tiệm mua bánh, Khấu Khấu đi tiếp khách, Tô Thanh bèn ngồi một mình trên xích đu một lát, ngơ ngẩn nhìn đỉnh núi xanh um đối diện mà ngây người.
 
Chiếc xích đu này hơi lắc, không biết Thẩm Trọng có thể ngồi hay không.
 
Tất cả mọi thứ trên đời đều khiến cô nghĩ đến Thẩm Trọng.
 
Cho dù cô có chăm sóc tỉ mỉ, chân thành và cảm thông đến đâu, cô vẫn rất khó tưởng tượng ra làm sao Thẩm Trọng có can đảm để thức dậy đối mặt với thế giới này mỗi ngày.
 
Nếu đổi lại là cô thì cô đã suy sụp lâu rồi, nhưng anh vẫn có thể cười, có thể bình tĩnh xử lý nhiều công việc như vậy, còn có thể ôm hy vọng sao này chắc chắn sẽ đứng lên được.
 
Tô Thanh ngồi một lúc, Khấu Khấu chạy ra với vẻ mặt hoảng loạn: "Chị Thanh Thanh, chị có thể giúp em được không?"
 
"Sao vậy?"
 
"Có khách đặt trước một chiếc bánh kem phô mai ngày mai đến lấy, em vốn định chờ chút đóng tiệm xong sẽ làm, nhưng mà... Nhưng vừa rồi em phát hiện phô mai Pháp em đã mua rồi lại quăng trong tủ lạnh ở nhà, chị có thể đi lấy giúp em được không?"
 
Tô Thanh cau mày hỏi: "Em vứt đồ bừa bãi như vậy, xác định có thể quản lý được cửa tiệm sao?"
 
Khấu Khấu uốn người làm nũng: "Chị Thanh Thanh, chị nói đúng hết, nhưng bây giờ em thật sự không còn cách nào khác, chút nữa còn có khách đến lấy bánh, trong lò lại đang nướng bánh mì, em thật sự không đi được. Thật sự làm phiền chị, chỉ bây giờ thôi, sau này em đảm bảo sẽ sửa!"
 
Khấu Khấu kéo cô nói một tràng lời hay ý đẹp, Tô Thanh vốn là người mềm lòng, đành phải đồng ý.
 
Trước tiên cô gọi điện cho Thẩm Trọng, nói với anh là cô sẽ về trễ một chút, bảo anh nhờ Lâm Sâm ở lại với anh lâu hơn một lát.
 
"Em đó..." Tô Thanh cúp điện thoại, chọt chọt Khấu Khấu, hận sắt không thể thành thép: "Nêu như bị Thẩm tiên sinh biết chị giúp em làm chân sai vặt, xem em có bị lột một lớp da không."
 
Khấu Khấu mặt dày sáp tới bên cô: "Chị Thanh Thanh hiểu em nhất, sẽ không tố cáo em với Thẩm tiên sinh."
 
Tô Thanh cười một cách bất lực vì lời nói của cô.
 
Bản thân cô không có người nhà nên vẫn xem Khấu Khấu như em gái, hơn nữa Khấu Khấu gặp chuyện cũng tỉnh táo, không thật sự làm chậm trễ chuyện gì của cô, sao cô có thể tố cáo với Thẩm Trọng, để Thẩm Trọng sa thải Khấu Khấu.
 
Nhà của Khấu Khấu không xa không gần, cả đi cả về mất hơn một giờ, Tô Thanh cầm chìa khóa tìm được phô mai Pháp trong tủ lạnh nhà Khấu Khấu, vội vàng chạy về Thiên Không Chi Cảnh, khi đến nơi thì trời đã xế chiều.
 
Trong tiệm không có khách, Khấu Khấu cũng không có ở sau quầy, Tô Thanh bèn ôm hộp phô mai ra sau bếp tìm cô.
 
Sau bếp cũng trống không, nhưng bánh mì vừa mới được lấy ra khỏi lò, vẫn còn đang bốc hơi nóng.
 
Tô Thanh cảm thấy khó hiểu cho phô mai vào tủ lạnh, vừa gọi Khấu Khấu vừa từ cửa sau ra sân thượng tìm người.
 
Trời đã bắt đầu vào đông, nhưng hôm nay trời rất nắng, Tô Thanh lại đi ngược đi xuôi một hồi, trán đã rịn mồ hôi, vừa chật vật lau mồ hôi vừa thở hồng hộc nhìn lướt qua sân thượng trống trải, không thấy bóng dáng Khấu Khấu, lại nghe thấy sau lưng có người gọi cô.
 
"Thanh Thanh."
 
Tô Thanh quay đầu lại, chỉ thấy Thẩm Trọng đang ngồi trên xích đu, ngẩng đầu cười với cô.
 
Anh mặt một bộ tây trang màu đen, trên đùi đặt một chiếc bánh nhung đỏ, khóe môi cong lên, vẻ mặt cưng chìu nói với cô: "Tô tiểu thư hai mươi bốn tuổi lẻ ba trăm sáu mươi ngày vui vẻ."
 
Còn năm ngày nữa là sinh nhật hai mươi lăm tuổi của Tô Thanh.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui