Thẩm Trọng rất hiểu cô, sau khi liếm ướt vành tai cô thì cúi đầu xuống, nhẹ nhàng cắn lên cổ cô.
Tô Thanh ngẩng đầu lên, từ cổ đến bả vai tạo thành một đường cong tuyệt đẹp.
Thẩm Trọng liếm cổ cô, lúc nhanh lúc chậm, rất nhanh ngay cả hơi thở của bản thân cũng trở nên dồn dập.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Thanh..." Anh khàn khàn gọi tên cô.
Tô Thanh cảm thấy xương cùng của mình vì bị anh khiêu khích mà nổi lên một luồng nhiệt, trong chốc lát đã xông lên trên.
Cô không kìm lòng được mà duỗi một cánh tay khác ra ôm lấy eo anh, luồn tay vào dưới lớp áo của anh.
Eo Thẩm Trọng vô cùng mềm mại, cơ bắp săn chắc giờ chỉ còn lớp da mỏng phủ lên bộ xương, chạm tay vào thấy vô cùng lạnh, Tô Thanh cách lớp áo vuốt ve lưng anh, ý thức được chỗ này của anh đã không còn cảm giác.
Cô kìm nén đau khổ trong lòng, cẩn thận từ từ trượt tay lên, thử phản ứng của anh từng nơi một.
Khi đến phần ngực Thẩm Trọng bỗng nhiên kinh ngạc "a" lên một tiếng.
Tô Thanh biết đã đến rồi, sau đó cô nâng lòng bàn tay lên, chỉ dùng mấy đầu ngón tay nhòn nhọn lướt qua vai anh.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Động tác của cô rất nhẹ, tựa như là lông chim vậy.
Thẩm Trọng lập tức run lên, cả người nghiêng sang một bên, đầu lưỡi còn đang liếm môi cô cũng trượt xuống vai.
Tô Thanh ôm anh kịp lúc, dịu dàng đỡ anh xuống vai mình, để anh dựa vào đầu giường.
Thẩm Trọng nóng nảy giơ tay muốn kéo tay cô lại: "Đừng... Đừng dừng lại."
Tô Thanh cười cười: "Rồi, đều nghe theo anh."
Cô mặc một chiếc váy dài ở nhà, đứng dậy kéo váy lên đến đùi rồi lên giường bệnh, hai chân tách ra quỳ hai bên đùi Thẩm Trọng.
Giường bệnh rất rộng, Thẩm Trọng nằm ở giữa nên không có cảm giác chật chội.
"Anh cứ tựa vào giường đi, đừng cử động." Tô Thanh dặn dò xong thì tiến đến thăm dò, cũng hôn lên vành tai Thẩm Trọng.
Hơi thở của anh đã trở nên nặng nhọc, cố gắng nhấc tay lên: "Thanh... Giúp anh... Chạm vào em..."
"Được..." Tô Thanh cầm cổ tay phải của anh giúp anh dò vào ngực mình, đồng thời cũng đưa tay vào trong áo anh, nhanh chóng quấn lấy hai hạt thù du của anh.
Sức của Thẩm Trọng không lớn, nhưng vẫn nhớ rõ nhịp điệu vuốt ve bầu ngực của cô, anh nắm lấy bầu ngực mềm theo bản năng, xoa nắn từ trên xuống dưới.
Tô Thanh nhả vành tai của anh ra ngồi thẳng dậy, cúi đầu nhìn động tác trên tay anh.
Thẩm Trọng cũng nhìn chằm chằm vào tay mình đang đan xen với bầu ngực của cô, cổ họng cuồn cuộn, sắc mặt ửng đỏ.
Hai tay của cô vẫn còn trên ngực anh, khẽ khẩy hai viên đậu đỏ nhỏ, anh lập tức run rẩy rên thành tiếng, rồi lại không giải quyết được, ư a cau mày rên rỉ.
"A Trọng..." Tô Thanh cúi đầu áp vào tai anh hỏi: "... Anh muốn em giúp anh thế nào?"
Tay Thẩm Trọng vẫn không dừng lại, dùng sức xoa nắn bầu ngực no đủ co giãn của cô, ngửa đầu gian nan nói: "Anh... Anh không biết..."
Tô Thanh đau lòng, cô hôn anh an ủi, đầu lưỡi tìm đến miệng anh, thì thào nói nhỏ: "Em sờ anh, được không?"
Nói xong cô lấy một tay ra khỏi đầu ngực anh, lần nữa lấy hết can đảm lần xuống dưới, nhưng cô vừa lướt khỏi nơi anh có cảm giác thì Thẩm Trọng bỗng nhiên nghiêng đầu sang chỗ khác: "Đừng!"
Thẩm Trọng nhắm mắt lại, thở gấp nói: "Vô dụng thôi. Không có cảm giác."
Tay anh rút khỏi ngực cô, nặng nề rơi xuống cạnh người, thoáng cái đã không còn hứng thú.
Tô Thanh cảm giác được sự chán nản của anh, cô tiến đến trước mặt anh, cố gắng hỏi thật mềm mỏng: "Được, anh không cho em sờ, em không sờ là được. Lại hôn một cái, có được không?"
Thẩm Trọng im lặng thật lâu rồi mới gật đầu.
Tô Thanh mổ lên bờ môi anh rồi xuống giường, ngồi xổm trước giường chạm vào trán anh: "Giận sao? Trách em lại trêu anh?"
Thẩm Trọng từ từ nhắm mắt lại, lắc đầu.
Cô nắm lấy tay anh, dụi dụi gương mặt còn chưa khô nước mắt vào đầu ngón tay anh, hít hít mũi hờn dỗi nói: "Hôm trước còn muốn em chạm vào anh, hôm nay đã trở mặt rồi?"
Bản thân Thẩm Trọng có hơi ngượng ngùng, không được tự nhiên nói với chiếc gối: "Hôm trước là giận, thật ra không muốn em chạm vào anh. Sợ dọa em."
Tô Thanh trầm mặc trong chốc lát.
"Sẽ không dọa được em" Kiểu nói thế này không lừa được Thẩm Trọng, cũng không thể lừa được bản thân cô.
Thẩm Trọng mở mắt ra: "Để Hà Phương vào, còn việc chưa làm xong. Em ra ngoài đi."
Tô Thanh "hứ" một tiếng, nghe lời đứng lên.
Lúc cô đi ra ngoài, Thẩm Trọng gọi cô lại: "Thanh Thanh, em đã nói, từ từ tập, có được không?"