Pháo hoa rực rỡ

Tô Thanh nghiêng đầu sang, vươn đầu lưỡi câu lấy môi anh.
 
Thẩm Trọng rướn người lại gần, hôn cô thật sâu.
 
Môi lưỡi hai người đều vô cùng nóng bỏng sau cơn hoan ái, khiến cho đối phương không khỏi rên rỉ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
"Thẩm tiên sinh." Tô Thanh mềm mại ngọt ngào gọi anh: "Mỗi ngày ở bên anh, tâm trí em lúc nào cũng đầy pháo hoa."
 
Anh cười dịu dàng, hôn cô nói: "Trùng hợp vậy sao, anh cũng thế."
 
Trong khoảnh khắc đó, Tô Thanh vô cùng chắc chắn bọn họ là người yêu đối phương sâu sắc nhất dưới bầu trời đầy sao này, thế giới có rộng lớn hơn nữa, cũng không lớn hơn tình yêu mà bọn họ dành hết cho nhau.
 
Tô Thanh ngồi trên xích đu đong đưa, có hơi không muốn xuống.
 
Nhưng rất nhanh cô đã lấy lại lý trí, vì hình như Thẩm Trọng ngồi không được vững lắm.
 
Đầu tiên Tô Thanh vội chỉnh lại quần áo của hai người, rồi tìm chiếc xe lăn bằng điện của Thẩm Trọng đẩy ra, giúp anh ngồi qua xe.
 
Rõ ràng anh đã rất mệt, sắc mặt hơi tái, có lẽ do xích đu không cao lại quá lắc lư, không thích hợp để anh ngồi.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tô Thanh bắt đầu lo lắng, vội vàng đẩy anh muốn đi.
 
"Vẫn còn chưa ước." Thẩm Trọng kiên trì chỉ vào chiếc bánh kem nhung đỏ bị đặt qua một bên.
 
Tô Thanh nhìn chiếc bánh rồi thắp nến, vội vàng cầu nguyện.
 
Thậm chí cô không hề cầu nguyện cho Thẩm Trọng khỏe lại, cô chỉ cần anh sống thật tốt, có thể vui vẻ hơn một chút là đủ rồi.
 
Khấu Khấu vốn vẫn luôn ngồi xổm ngoài cửa tiệm, đề phòng có ai đó vào quấy rầy bọn họ, vừa thấy Thẩm Trọng ra ngoài thì lập tức đứng thẳng dậy, vô cùng cung kính gọi "Thẩm tiên sinh".
 
Thẩm Trọng cười với cô, nhẹ nhàng nói: "Hôm nay biểu hiện của em rất tốt."
 
Khấu Khấu đỏ mặt, cúi đầu nói khẽ: "Đều là do Thẩm tiên sinh sắp xếp, em chỉ phụ trách diễn bừa thôi."
 
Thẩm Trọng hời hợt nói: "Kinh doanh tiệm bánh cho tốt, nếu không tôi nói cho Dương Hoan biết."
 
Khấu Khấu như cô thỏ bị hoảng sợ, sợ đến mức không động đậy.
 
Tô Thanh cười gõ đầu cô: "Em gái ngốc, Thẩm tiên sinh để em quản lý cửa tiệm, chẳng lẽ chị Dương Hoan còn dám nói gì sao?"
 
Khấu Khấu vui mừng ra mặt, Tô Thanh không dám chần chờ vội chào cô rồi đưa Thẩm Trọng lên xe về nhà.
 
Xe chạy không được bao lâu thì Tô Thanh nhận ra Thẩm Trọng có chỗ không đúng.
 
Hai chân anh vẫn đang run nhè nhẹ, tuy rằng chưa tới mức co giật nhưng hình như trong chốc lát không thể dừng lại được, chắc là do vừa rồi ngồi sai tư thế.
 
Tô Thanh lập tức tháo đai an toàn của mình muốn rướn qua giúp anh, Thẩm Trọng lạnh lùng liếc cô một cái: "Ở trong xe không ngồi yên, em cũng muốn gặp chuyện không may sao?"
 
Cô đành phải cắn môi ngồi trở lại, lo lắng nhìn anh chằm chằm.
 
Thẩm Trọng tự mình điều chỉnh tư thế mấy lần, hai tay dùng sức nhấn lên đùi, đốt ngón tay đã trắng bệch.
 
Tô Thanh vô cùng lo lắng, về đến nhà thì lập tức đưa anh lên giường uống thuốc, mát xa cho anh cả một buổi tối, nhưng sáng hôm sau Thẩm Trọng vẫn bị sốt.
 
Tô Thanh vội mời bác sĩ đến xem, bác sĩ nói tối qua Thẩm Trọng bị trúng gió nên cảm lạnh, cơ thể anh vốn khá yếu, xảy ra phản ứng viêm nên mới bị sốt.
 
Bác sĩ cho Thẩm Trọng uống thuốc nước hạ sốt trước, anh bệnh không còn chút sức nào, từ sáng đã bắt đầu mê man.
 
Hôm nay là thứ bảy, buổi chiều chỉ có một mình Thẩm Mặc đến.
 
Bên ngoài gió lớn, nhiệt độ không khí chợt giảm xuống, nhưng hệ thống sưởi trong nhà đều mở, Thẩm Mặc vừa vào nhà thì cởi chỉ còn mỗi chiếc áo ngắn tay, im lặng ngồi trên mặt sàn trước giường Thẩm Trọng.
 
Thẩm Trọng ngủ rất say, một bàn tay đặt ra ngoài để truyền nước, cả người tái nhợt vô lực.
 
Thẩm Mặc cũng không nói chuyện với Tô Thanh, chỉ ngơ ngác ngẩng đầu nhìn Thẩm Trọng.
 
Thẩm Mặc ngồi không bao lâu thì Lâm Sâm cũng đến.
 
Ngày thứ bảy Lâm Sâm vốn không cần đến, nhưng ông gọi điện hỏi Thẩm Trọng tình hình ngày hôm qua, nghe nói anh bị sốt thì lập tức chạy tới đây.
 
Lâm Sâm vào phòng nhỏ giọng hỏi Tô Thanh mấy câu rồi đi đến trở người cho Thẩm Trọng, để cho anh nằng nghiêng một bên, nói như vậy sẽ giảm bớt áp lực lên lưng.
 
Ông chỉ đợi vài phút đã đi, Tô Thanh tiễn ông ra cửa, có hơi ảo não nói: "Tối hôm qua là do tôi sơ ý..."
 
Lâm Sâm nghiêm mặt nói: "Người thường bị đau đầu chóng mặt là chuyện bình thường, huống chi là cậu ta. Thường ngày cô đã chăm sóc rất tốt rồi, các biến chứng thường thấy như hoại tử, rò đường tiểu, bội nhiễm cậu ta đều không bị. Đừng tự trách mình, bây giờ cơn sốt đã lui, không sao đâu."
 
Ông còn chưa nói xong, mấy câu an ủi này đã khiến mắt Tô Thanh đỏ lên, nghẹn ngào gục đầu xuống nói: "Cảm ơn bác sĩ Lâm."
 
Lâm Sâm lại nói tiếp: "Thường ngày tôi cũng có hơi dung túng cậu ta, có lẽ khiến cậu ta quá mệt."
 
Tô Thanh lắc đầu.
 
"Để cậu ta nghỉ ngơi vài ngày đi." Lâm Sâm ra ngoài: "Dục tốc bất đạt, chuyện cả đời, không nên quá nóng lòng."
 
Có lẽ từ trước đến nay Thẩm Trọng đều không xem tình trạng hiện tại là chuyện cả đời, Tô Thanh đành cười khổ nói: "Tôi biết rồi, cảm ơn bác sĩ Lâm."
 
Tô Thanh tiễn Lâm Sâm xong thì quay về phòng, thấy Thẩm Mặc vẫn ngồi dưới sàn, cẩn thận kéo ngón tay đang đặt bên ngoài của Thẩm Trọng.
 
Cậu nghe tiếng Tô Thanh đến thì vội buông tay, quay đầu lại khẽ hỏi: "Sao đã lâu không thấy bác sĩ Hà vậy ạ?"
 
Tô Thanh hơi do dự, tránh nặng tìm nhẹ nói: "Chị nghĩ vẫn nên để chị chăm sóc cho anh của em thì tốt hơn."
 
Thẩm Mặc quay đi không nói nữa, không biết là đang suy nghĩ cái gì.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui