Tô Thanh cố gắng hạ giọng hỏi: "Dạo này đi làm đã quen chưa?"
Thẩm Mặc gật đầu, ôm đầu gối mình nói: "Anh nói em không cần làm gì, chỉ có mặt là được."
Tô Thanh cười cười: "Đúng rồi, em xuất hiện ở công ty thay anh ấy là được."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thẩm Mặc lắc đầu: "Nhưng như vậy em cũng không giúp được anh ấy cái gì."
Tô Thanh lặng lẽ thở dài, chuyển đề tài hỏi: "Sao em đến một mình vậy? Bạn gái đâu?"
Giọng Thẩm Mặc càng nhỏ hơn: "Ở phòng thí nghiệm."
"Ồ? Là nhà khoa học sao?"
Thẩm Mặc gật đầu một cái, như đi vào cõi thần tiên một lát: "Cô ấy chỉ ở sáu tháng, còn phải về Mỹ."
Tô Thanh không nói gì, nhìn tình hình này, có lẽ Thẩm Mặc cũng mong muốn về cùng bạn gái.
Thẩm Mặc ngẩng đầu nhìn Thẩm Trọng ngơ ngẩn phát ngốc, vẻ mặt khó xử.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tô Thanh nhìn không nổi, khẽ hỏi: "Thẩm Mặc, em có biết lần đầu tiên anh của em nhắc đến em với chị, đã nói thế nào không?"
Thẩm Mặc lắc đầu.
"Năm ấy em mới mười bảy tuổi, đã lấy được bằng khoa chính quy, Bình thường mặc kệ anh ấy làm hạng mục lớn thế nào, kiếm được bao nhiêu tiền lời đều mang dáng vẻ đương nhiên, vô cùng bình tĩnh, chỉ có khi nhắc đến em mới cực kỳ vui mừng, nói mấy đời nhà họ Thẩm đều chỉ biết kiếm tiền, bây giờ cuối cùng cũng có một thiên tài đọc sách. Anh ấy còn nói, bản thân anh ấy suốt ngày đấu đá với người khác, không ngờ có thể dạy ra một em trai có trái tim thuần khiết như em. Cho nên... Anh ấy cứng rắn gọi em về, thật ra trong lòng cũng rất mâu thuẫn. Em cho anh ấy thêm chút thời gian, để anh ấy hồi phục một chút, anh ấy sẽ thả em đi."
Thẩm Mặc không nói câu gì, chỉ đặt những đầu ngón tay của Thẩm Trọng vào hai lòng bàn tay mình.
Sau khi thăm hỏi bằng nước mắt xong, Thẩm Mặc cũng rời đi.
Rèm cửa sổ đóng chặt, chỉ có chút ánh sáng chen qua khe hở bé bé, Thẩm Trọng vẫn đè lên một chiếc gối ôm, vẫn đang nằm nghiêng. Tô Thanh đi tới quỳ một chân trên thảm, cẩn thận nhét cánh tay để bên ngoài của anh vào chăn, cũng luồn tay mình dưới chăn chậm rãi vuốt ve dọc theo tấm lưng mềm mại vô lực của anh.
Thẩm Trọng dần tỉnh dậy, có lẽ cảm thấy tư thế này khó chịu nên giùng giằng muốn xoay người.
Tô Thanh nhẹ nhàng đè anh lại, thỏ thẻ bên tại anh: "Anh nằm nghiêng một lúc đi, bác sĩ Lâm nói như vậy eo anh sẽ thoải mái hơn một chút."
Thẩm Trọng mơ mơ màng màng lầm bầm: "Không nhìn thấy em..."
Tim Tô Thanh như tan chảy, nằm lên giường thay vị trí của chiếc gối ôm, để anh áp vào người mình, ôm lấy eo anh, hôn lên tai anh nói: "Như vậy được không?"
Thẩm Trọng nhắm mắt lại cười với cô, khẽ hỏi: "Anh có nặng không?"
Tô Thanh cũng cười: "Anh đó, tuy là tên Trọng, nhưng thật ra lại rất nhẹ."
Hai người lẳng lặng ôm nhau một lát, Tô Thanh hôn lên trán anh, cảm thấy nhiệt độ đã hạ mới khẽ nói: "Bác sĩ Lâm để anh nghỉ ngơi hai ngày, nói vất vả quá ngược lại sẽ tổn thương thân thể."
Lúc này Thẩm Trọng mới tỉnh táo lại, anh hỏi: "Ông ấy tới đây à?"
"Vâng, Thẩm Mặc cũng đến, ngồi nửa buổi chiều."
Thẩm Trọng cau mày: "Sao em không gọi anh dậy?"
"Gọi anh dậy ai biết hai người có cãi nhau hay không?" Tô Thanh cười cười: "Lúc anh ngủ cậu ấy lại rất ngoan."
Thẩm Trọng giật giật cánh tay, ôm cô sát mình hơn, cọ cọ mặt lên cổ cô, giọng nói chợt trầm vô cùng: "Thanh Thanh, anh không muốn chết."
Tô Thanh hoảng sợ, hoang mang vuốt lưng anh mấy cái: "Anh nói bậy cái gì..."
Giọng Thẩm Trọng lại càng trầm hơn, còn hơi khàn: "Anh biết, anh không thể sống lâu như người thường được... Nhưng mà Thẩm Mặc còn nhỏ, em cũng còn trẻ như vậy, anh phải... Phải bảo vệ hai người."
Tô Thanh nén chua xót trong lòng, gật gật đầu: "Ai nói anh không thể sống lâu như người khác chứ? Những người hút thuốc uống rượu cả ngày, đâu có ngoan như anh, nhất định không sống lâu được như anh."
Thẩm Trọng mệt mỏi cười cười: "Em còn nói tung tung trêu anh."
Tô Thanh vẽ vài vòng trên vai anh: "Đừng suy nghĩ lung tung nữa, thỉnh thoảng mắc bệnh một lần là vô cùng bình thường. Anh đói bụng chưa? Có canh gà ác hầm đông trùng hạ thảo, có muốn ăn chút không?"
Thẩm Trọng suy nghĩ một lát: "Ôm chút nữa rồi dậy."
Tô Thanh đồng ý ôm chặt anh hơn.
Mặc dù vừa bị sốt nhưng nửa người dưới của anh vẫn lạnh, cô rất khó tưởng tượng cơ thể anh rốt cuộc khó chịu thế nào, tách hai chân ra kẹp đùi anh vào giữa, chợt nói: "Thẩm tiên sinh, chúng ta sinh một bé cưng được không?"
Thẩm Trọng lập tức ngừng thở.
Tô Thanh cọ cọ vào mặt anh: "Một mình anh cũng có thể nuôi Thẩm Mặc tốt như vậy, thêm em nữa... Anh không muốn có một đứa con vừa giống anh mà lại đáng yêu như em sao?"
Thẩm Trọng do dự rất lâu mới nhỏ giọng nói: "Muốn. Nhưng mà... Chờ một thời gian, ít nhất... Chờ đến lúc anh có thể bế nó một cách an toàn."
"Được, không vội." Tô Thanh cười cười: "Trước lúc đó em là bé cưng của anh được không?"
Thẩm Trọng lộ ra nụ cười trẻ con hiếm thấy: "Rõ ràng em chăm sóc anh như bé cưng thì có."
Tô Thanh nâng cằm anh lên, ngẩng đầu hôn anh.
Cô dùng đầu lưỡi chầm chậm mở đôi môi anh, tiến vào trong khoang miệng ấm áp, câu lấy đầu lưỡi vô lực của anh, nhẹ nhàng thong thả dây dưa, đồng thời trượt một tay lên đầu vai anh, dịu dàng vuốt ve khiêu khích, hôn đến lúc anh thở dốc mới buông môi anh ra, khẽ nói: "Tuy anh cần anh chăm sóc, nhưng em sẽ không xem anh là bé cưng. Dù hiện tại cơ thể anh hơi yếu một chút, nhưng trong lòng em anh vẫn là Thẩm tiên sinh vô cùng lợi hại."
Cô suy nghĩ một hồi lại nghiêm túc bổ sung thêm: "Hơn nữa ở phương diện khác thì vẫn đang là Thẩm tiên sinh vô cùng lợi hại."
Cuối cùng Thẩm Trọng cũng nở một nụ cười chân chính, khẽ nói: "Cảm ơn em, Thanh Thanh."