Pháo hoa rực rỡ

Thẩm Trọng xem như là một người bệnh rất lý trí, vô cùng phối hợp, vừa nhuốm bệnh đã ngoan ngoãn nằm trên giường nghỉ ngơi, mỗi ngày chỉ dùng một, hai tiếng để trả lời mail, gọi điện thoại, xử lý một số công vụ khẩn cấp, thời gian còn lại đều làm việc và nghỉ ngơi theo sự sắp xếp của Tô Thanh, tuyệt đối không gây thêm phiền phức cho cô.
 
May mà trước đây Tô Thanh ghi âm không ít nội dung cho "Tiểu Lạc Đế", mấy ngày nay Thẩm Trọng bị bệnh cô đều ở bên cạnh anh, nhưng vẫn không trễ nải việc cập nhật.
 
Fans của cô nhiều thêm một người tên Raoul, hàng ngày đúng giờ tặng hoa, để lại vài câu nịnh bợ khách quan.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Raoul là tên của Tử tước chồng Tiểu Lạc Đế trong "Bóng ma trong nhà hát", người này nhìn vào thì biết ngay là Thẩm Trọng, nhưng thấy anh không làm chuyện gì khác người nên Tô Thanh cũng không vạch trần anh, mặc anh lặng lẽ like, lặng lẽ bình luận, xem như là bí mật nhỏ hiểu mà không nói trong lòng hai người.
 
Tối nay Thẩm Trọng cà kê không ngủ, mãi lướt máy tính bảng, Tô Thanh tới gần thì phát hiện anh đang xem tin tức tuyên truyền của "Vĩnh dạ".
 
Nhắc tới bộ phim này thì Tô Thanh lại tức giận, tịch thu máy tính bảng của anh, hỏi: "Anh xem cái này làm gì?"
 
Thẩm Trọng cười vô tội: "Anh rất ít khi thấy nữ chính không tham gia tuyên truyền phim, thấy mới mẻ."
 
Tô Thanh cau mày: "Những cư dân mạng đó chẳng lẽ còn nói được lời hay gì sao?"
 
Cô không cần xem cũng có thể đoán được chắc chắn có người nhiều chuyện lấy bộ phim này cùng với tai nạn xe của Thẩm Trọng ra làm đề tài bàn tán, khá một chút thì cảm khái tạo hóa trêu người, còn kẻ ghen ghét đố kị không biết sẽ nói những lời buồn nôn khó nghe gì.
 
Thẩm Trọng lơ đễnh nói: "Mặc kệ quần chúng nói gì, tuyên truyền phim điện ảnh thì càng nhiều đề tài càng tốt. Với xu thế hiện tại, phòng bán vé "Vĩnh dạ" hẳn là không tệ."
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhắc tới làm ăn thì anh rất ít khi xử trí theo cảm tính, nói giống như căn bản là không liên quan gì đến mình.
 
Tô Thanh yên lặng buông thành giường xuống, ôm anh quay mặt về phía mình: "Tối nay cứ ngủ thế này được không?"
 
Thẩm Trọng gật đầu, giơ tay lên xoa má cô khẽ hỏi: "Thanh Thanh, nửa đêm em phải giúp anh trở người vài lần, có cực quá không? Cũng không cần phiền phức như vậy."
 
Tô Thanh lắc đầu: "Không sao mà, em chỉ tỉnh một lát, ngủ lại rất nhanh, anh yên tâm."
 
Thẩm Trọng muốn nói gì nữa nhưng điện thoại của Tô Thanh vang lên.
 
Đã không còn sớm nữa, Tô Thanh nghi ngờ lấy điện thoại dưới gối lên, nhìn lướt qua thì cứng người lại.
 
Một số điện thoại xa lại, nhắn một câu: "Bà Thẩm, muốn cho bộ phim mới của cô nổi tiếng hơn chút nữa không?"
 
Sau đó là mấy tấm ảnh, trong ảnh đều là nửa thân trần của Thẩm Trọng, nằm thẳng trên giường, chỉ đắp chăn nửa người trên, hai chân lộ ra trong không khí, gầy gò đến dọa người, bị bày thành đủ hình dáng kỳ quái.
 
Trong lúc cô ngây người Thẩm Trọng đã cầm điện thoại xem, quét mắt vài cái đã trả lời: "Hà Phương anh muốn thế nào?
 
Hà Phương trả lời Tô Thanh rất nhanh: Tám triệu.
 
Thẩm Trọng đột nhiên nở nụ cười, vừa cười vừa gõ chữ: Nhờ anh nhất định không được để lộ hình ảnh này ra ngoài! Cho tôi ba ngày để chuẩn bị tiền, tôi chắc chắn sẽ đưa cho anh đúng hẹn!
 
Tô Thanh thấy anh cười thì càng lo lắng, Thẩm Trọng trả điện thoại lại cho cô, cười càng thêm bình tĩnh: "Ngược đãi bệnh nhân không liệt vào tội hình sự chỉ có thể tố tụng dân sự, nhưng tống tiền lại là tội hình sự, cuối cùng anh cũng đã ép anh ta thành chó cùng rứt dậu, chủ động phạm tội."
 
Anh vừa nói vừa mò lấy điện thoại của mình bắt đầu nhắn tin cho luật sư, bảo anh ta sáng mai đi xử lý chuyện của Hà Phương, tìm cảnh sát quen biết, trực tiếp bắt Hà Phương.
 
Tô Thanh bị sự trấn định của anh dọa, quan sát sắc mặt anh hồi lâu, run run nắm lấy vạt áo trước ngực anh, khẽ hỏi: "Nếu như anh ta thật sự... Thực sự phát tán những bức ảnh đó ra ngoài..."
 
"Em chê anh sao?" Thẩm Trọng bỏ điện thoại xuống, dùng đầu ngón tay quấn tóc cô.
 
Tô Thanh lập tức lắc đầu.
 
"Vậy được rồi. Hiện tại anh chính là như vậy, Thanh Thanh không chê anh là được."
 
Tô Thanh lắc đầu theo bản năng, ngay cả cửa Thẩm Trọng cũng không chịu ra, đương nhiên là anh quan tâm đến người khác thấy mình thế nào, mấy lời này chỉ là an ủi cô mà thôi.
 
"Nhưng... Nhưng em không muốn để cho người khác nhìn anh..."
 
Thẩm Trọng cười cười: "Anh ta không dám phát ra đâu. Anh ta cũng biết đây là phạm tội, nếu anh ta phát tán ra ngoài, nhiều nhất thì anh chỉ bị những người không liên quan xem vài cái, nhưng anh ta phải ngồi tù, đến cùng là ai bị thiệt hơn?"
 
Tô Thanh kéo một chân anh đặt lên hông mình, chân anh rất nhẹ, đè trên người cô không cảm nhận được sức nặng bao nhiêu.
 
"Vẫn là anh bị thiệt. Anh ta thế nào em không quan tâm, nhưng anh..."
 
Thẩm Trọng ôm cổ cô, để cô đối diện với mình, hôn môi cô nói: "Do anh ta biết em quan tâm anh, nên mới tìm thẳng đến em."
 
Tô Thanh cúi đầu, một tay vuốt dọc theo nửa người dưới gầy gò của anh, như đang suy nghĩ mà hỏi anh: "A Trọng, rốt cuộc tại sao Hà Phương lại hận anh đến vậy?"
 
Thẩm Trọng bất lực lắc đầu: "Anh thật sự không biết, khi thẩm vấn Hà Phương thì sẽ hỏi ra thôi."
 
Anh giơ tay che mắt Tô Thanh lại: "Được rồi, đừng nghĩ nhiều, ngủ đi. Ngày mai em thức dậy thì Hà Phương đã ở đồn cảnh sát rồi, tin anh."

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui