Bản thân Thẩm Trọng không thể tự duy trì tư thế ngủ nghiêng này, trước sau người đều phải chặn gối, vây cả người anh lại.
Tô Thanh ngồi dậy chuẩn bị tư thế ngủ cho anh rồi mới nằm lại nhắm mắt, thật ra trong lòng đang sông cuộn biển gầm, căn bản là không ngủ được.
Chỉ cần nghĩ tới chính cô đã cho loại người như Hà Phương có cơ hội tiếp cận Thẩm Trọng thì trong lòng tràn ngập cảm giác tội lỗi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Giữa cô và Thẩm Trọng cách nhau một chiếc gối, cô không với tới anh, chỉ có thể nắm bàn tay đang đặt trên gối.
Tư thế này khiến lòng cô trống trải khó chịu, cô ngồi dậy vòng ra sau lưng anh, lấy hai chiếc gối ở đó ra thay bản thân mình vào để cố định cơ thể anh.
Lòng cô đau khổ không nói nên lời, chỉ có thể luồn tay vào dưới áo anh, đầu ngón tay tìm tới vết thương dài trên cột sống, cẩn thận vuốt vài cái hỏi: "Anh còn đau không?"
Trong cơ thể anh còn có vật liệu bằng hợp kim Titan để cố định xương cột sống, sẽ đi theo anh cả đời.
Thẩm Trọng lắc đầu: "Không đau."
Cô lại từ từ dời xuống, vừa qua khỏi nơi anh có cảm giác, Thẩm Trọng hạ giọng nói: "Lấy điện thoại của anh đến đây."
Tô Thanh xoay người tìm điện thoại đưa cho anh, anh lướt gọi điện thoại cho Thẩm Mặc.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Không biết có phải Thẩm Mặc đang ngủ hay không, chuông reo rất lâu mới bắt máy.
Lúc nói chuyện với cậu Thẩm Trọng luôn rất thẳng thắn: "Mấy ngày nay nếu có số lạ nào nhắn tin và ảnh cho em, em không cần lo lắng."
"Vâng?" Thẩm Mặc vẫn còn ngơ ngác."
"Tóm lại thấy gì cũng đừng hỏi, nói với anh trước, nghe không?"
Thẩm Mặc "Vâng" một tiếng.
"Tốt lắm, cứ như vậy đi, chào em."
"Chào... Chào anh."
Thẩm Trọng cúp điện thoại, đưa lại cho Tô Thanh.
"Rõ ràng là lo Thẩm Mặc bị Hà Phương quấy rầy, sao thái độ lại hung dữ như vậy."
Tô Thanh vừa thở dài vừa đau lòng anh tốn nhiều tâm tư như vậy.
Thẩm Trọng thở hắt ra: "Hình như đã quen hung dữ rồi thì không bỏ được."
"Được rồi, đừng nghĩ nhiều như vậy, từ từ sẽ tới thôi."
Thẩm Trọng ừ một tiếng khép mắt lại điều chỉnh nhịp thở, Tô Thanh ôm eo anh, dùng tay lướt qua làn da anh.
Gần đây cơ ngực và cơ tay của anh có sự thay đổi, càng tôn lên thắt lưng quá nhỏ quá mềm, xúc cảm trên ngực càng ngày càng rõ ràng.
Tô Thanh dán sát vào lưng Thẩm Trọng, không ngừng vuốt ve eo, mông, đùi anh, cứ như vuốt như vậy thì anh có thể cảm giác được.
Đến thời gian phải trở người cho Thẩm Trọng, cô yên lặng ngồi dậy, rón rén kéo cánh tay đặt trên gối của anh ra, để anh nằm ngửa ra, cẩn thận sửa hai chân đang chéo nhau của anh lại, đặt một chiếc gối mềm dưới hai đầu gối, lại không kiềm được mà hôn lên đôi chân gầy guộc của anh, đôi mắt ngấn lệ.
Lúc Tô Thanh làm xong tất cả vừa định nằm xuống thì phát hiện Thẩm Trọng đang mở mắt nhìn cô.
Trong phòng chỉ có ánh sáng yếu ớt của ngọn đèn ngủ, trong ánh sáng leo lét đó ánh mắt của Thẩm Trọng vô cùng thanh tỉnh.
Tô Thanh nghiêng người lau sạch nước nơi khóe mắt, chột dạ hỏi: "Sao anh không ngủ?"
Thẩm Trọng không nói lời nào, chờ cô nằm nghiêng bên người anh, ôm cánh tay anh xong mới khẽ nói: "Bắt đầu từ tối mai anh tự xoay người."
Hiện tại anh đã có thể tự xoay trở, đầu giường cũng có lắp tay cầm để anh dễ ngồi dậy, nhưng anh tự làm sẽ cần rất nhiều thời gian, lại còn phải cần tình trạng tốt mới có thể thuận lợi hoàn thành, ít nhất là phải hoàn toàn tỉnh táo mới được.
Nhưng giọng điệu của anh khiến người khác không dám phản bác, Tô Thanh không nói tiếng nào chôn mặt vào gối, mắt đầy nước mắt.
"Anh không có ý gì khác." Giọng Thẩm Trọng dịu dàng hơn chút: "Đêm nào em cũng ngủ không ngon, da sẽ xấu."
"Em không có ngủ không ngon.." Tô Thanh yếu ớt giải thích.
Giọng Thẩm Trọng lại lạnh đi: "Còn nói không có? Vừa rồi em đã ngủ chưa? Hai tiếng dậy một lần, cả đêm tổng cộng em ngủ được bao lâu?"
Tô Thanh cắn môi không còn lời gì để nói.
"Ban ngày em đã vất vả như vậy, tối cũng không được ngủ ngon, cơ thể sẽ suy sụp. Nếu cứ tiếp tục như vậy, anh và em chỉ có thể ngủ riêng."
"Đừng..." Tô Thanh vùi mặt vào trước ngực anh: "... Để em ôm anh nha..."
Thẩm Trọng duỗi tay ra ôm cô, sờ sờ má cô: "Sao lại khóc?"
Tô Thanh khịt khịt mũi: "Anh quá hung dữ."
Thẩm Trọng không còn cách nào khác, anh thở dài, giọng nói mềm đi: "Được rồi, Thanh Thanh đừng khóc, em muốn ôm anh thì cho em ôm, được không?"
Tô Thanh lập tức gật đầu giả vờ ngủ, không phát ra chút âm thanh nào.
Lúc hai người ngủ lại thì đã rất khuya, vừa ngủ không bao lâu Tô Thanh đã bị tiếng ồn ào dưới lầu đánh thức.
Động tĩnh từ lầu hai truyền đến, tiếng bước chân hỗn loạn xen lẫn tiếng nói chuyện, Tô Thanh lo lắng ngồi dậy, vừa muốn xuống giường Thẩm Trọng đã bắt cô lại: "Hỏi lão Hồ xảy ra chuyện gì trước."
Trong phòng có máy bộ đàm, Tô Thanh ấn hồi lâu bên kia mới có người trả lời: "Bà chủ, Nhị thiếu đột nhiên trở về, hình như là bị thương, còn dẫn theo một cô gái."
Tô Thanh quay đầu lại nhìn Thẩm Trọng trước rồi mới nói với lão Hồ: "Tôi đi xuống xem thử."
Cô biết nếu như Thẩm Mặc thật sự có chuyện gì, Thẩm Trọng nhất định sẽ vô cùng kích động, sau đó vội dặn anh trước: "Em đi xem thử rồi sẽ lên ngay, trước tiên anh đừng làm gì, chờ em một chút."
Thẩm Trọng bất đắc dĩ gật đầu.
Tô Thanh chạy như bay xuống, cửa phòng Thẩm Mặc không khóa, người đang ngồi dưới đất, hai mắt đỏ như chú thỏ, mặt cũng hơi sưng, vừa nhìn đã biết là vừa gào khóc xong.
Một cô gái tóc ngắn vô cùng có kinh nghiệm đang quỳ một chân trên đất, cầm gòn sát trùng, đang lau mu bàn tay giúp Thẩm Mặc.
Trên tay cậu có rất nhiều vết rách, chỗ da cổ lộ ra cũng có nhiều chỗ xanh tím.
"Em bị sao vậy?" Tô Thanh sợ hãi hỏi: "Đánh nhau với ai?"
Thẩm Mặc tức đến run người, cắn chặt răng không nói nên lời, cô gái kia lại vô cùng bình tĩnh, ngẩng đầu nhìn Tô Thanh rồi nói: "Bác sĩ họ Hà kia."