Tô Thanh hít một hơi khí lạnh.
Cô gái nói tiếp: "Yên tâm ạ, Thẩm Mặc không bị thương gì, chỉ bị trầy da. Người kia bị đánh rất thảm, vào bệnh viện rồi. À đúng rồi, em tên là Hứa Nặc."
Cô gái tên Hứa Nặc này thoạt nhìn còn lớn tuổi hơn Tô Thanh một chút, biểu cảm vô cùng lạnh lùng, vừa vô cùng chuyên nghiệp mà dùng sức lau vết thương trên tay của Thẩm Mặc, vừa hời hợt giải thích: "Hai tiếng trước tên bác sĩ Hà kia nhắn ảnh chụp của Thẩm tiên sinh cho Thẩm Mặc, Thẩm Mặc căn cứ vào IP định vị đến nhà anh ta, bọn em đi cùng nhau."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô nàng nói như thể hai người chỉ là đi ăn khuya cùng nhau vậy.
"Không phải tay không." Hứa Nặc nói tiếp: "Ổ khóa xe máy hình chữ U là vũ khí rất tốt."
Tô Thanh trợn mắt há mồm, nhìn Thẩm Mặc mặt mũi bầm dập đang ngồi dưới đất, nhất thời không biết nói gì, cô vừa cảm thấy hả dạ lại vừa lo lắng.
Hứa Nặc đổi một bông sát trùng khác, cười lạnh nói: "Dám ngược đãi bệnh nhân của mình, đây là loại bác sĩ cặn bã gì chứ?"
Thẩm Mặc ngẩng đầu lên, cắn chặt răn nén nước mắt hỏi Tô Thanh: "Tại sao không nói với em?"
"Chút nữa nói với em." Tô Thanh không kịp nói chuyện với cậu, rất sợ Thẩm Trọng ở một mình muốn xuống đây, thấy Thẩm Mặc không có chuyện gì thì vội chạy lên lầu.
Thẩm Trọng đúng là đã ngồi dậy, tự mặc một chiếc quần dài, đang cẩn thận lại nôn nóng muốn xuống chiếc xe lăn ở mép giường.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Thẩm Mặc không sao." Tô Thanh vội chạy tới ôm anh: "Chỉ bị chút xay xát ngoài da."
Mặt Thẩm Trọng lập tức tái đi: "Là ai bắt nạt nó?"
"Không có ai bắt nạt em ấy." Tô Thanh vừa ôm anh đến xe lăn vừa nói nhỏ: "Em ấy đi đánh Hà Phương."
Mặt Thẩm Trọng càng xanh hơn.
Không đợi Tô Thanh dời chân anh xuống, anh đã điều khiển xe lùi lại, hai đùi nặng nề rơi xuống đập mạnh vào xe lăn.
Tô Thanh còn chưa kịp la lên anh đã quay xa đi ra cửa.
Tô Thanh chạy như điên theo tới thang máy, mất vài giây để đặt chân anh lên bàn đạp, đồng thời vội kể lại mọi chuyện.
Thẩm Trọng một đường chạy thẳng tới của phòng Thẩm Mặc, cậu ngẩng đầu lên, hai người nhìn nhau vài giây đã nghe tiếng hét lớn của Thẩm Trọng: "Có phải em điên rồi không?"
Thẩm Mặc còn đang nổi nóng, trở người bò dậy, không chút do dự tranh luận: "Anh mới bị điên rồi! Hà Phương làm ra chuyện như vậy với anh, vậy mà anh có thể nhịn đến bây giờ?"
"Vậy anh phải thế nào? Ra tay đánh người như em sao? Người đầy thương tích quay về?"
Thẩm Trọng tức đến run tay, Tô Thanh cuống quít giữ chặt anh, cố gắng bình tĩnh giải thích với Thẩm Mặc: "Không phải bọn chị muốn nhẫn nhịn Hà Phương, nhưng anh ta ở cạnh bọn chị lâu như vậy, biết rất nhiều chuyện trong nhà chúng ta, chúng ta không thể xung đột chính diện với anh ta để anh ta ra ngoài nói lung tung. Hiện tại Hà Phương đã bị tịch thu và hủy giấy phép, sau này cũng không tìm được việc, đây không phải cũng là trừng phạt sao? Huống chi hiện giờ anh ta làm ra chuyện phạm pháp này, tất nhiên có thể dùng pháp luật trừng trị anh ta."
Thẩm Mặc nhất thời không nói gì, nhưng Hứa Nặc bên cạnh cậu lại cười cười: "An eye for an eye and a tooth for a tooth (gậy ông đập lưng ông, ăn miếng trả miếng), mới hả dạ."
Thẩm Trọng lập tức hung hăng trừng mắt với Hứa Nặc, sau đó ngẩng đầu răn dạy Thẩm Mặc: "Rõ ràng em là ngọc nát đá tan! Em nhất thời hả dạ, sau đó thì sao? Nếu như Hà Phương kiểm nghiệm thương tích, tố cáo em tội cố ý gây thương tích thì sao? Em muốn vì anh mà đi tù sao? Nếu chuyện này truyền ra ngoài, thanh danh của em phải làm sao?"
Mặc dù Thẩm Trọng đang ngồi nhưng khí thế giận dữ của anh vẫn rất dọa người. Thẩm Mặc hơi hoảng hốt, như vừa mới nhận ra vấn đề này, dần ngã ngồi xuống đất.
Hứa Nặc không nói gì, chỉ ôm cánh tay đứng một bên.
Ngực Thẩm Trọng phập phồng một hồi, cuối cùng mới bình tĩnh lại một chút, có nén tức giận nói: "Thẩm Mặc, không phải anh đã dặn em không cần lo việc này sao? Em có thể dùng đầu óc không? Sao em có thể đánh nhau với loại người như vậy? Em đã quên hết quy tắc của ra đình rồi sao? Anh dạy em đánh nhau với người khác khi nào? Em không phải là tên côn đồ ở đầu đường, em họ Thẩm!"
Thẩm Mặc ngẩng đầu lên nhìn anh, vành mắt lại đỏ lên, nghẹn ngào quay đi quát lên: "Anh cũng họ Thẩm mà, dựa vào đâu anh lại như bây giờ, bị loại người đó khi dễ? Anh không thể động tay chân được thì thôi, em thay anh đánh anh lại còn trách em? Sao anh lại trở nên sợ sệt như vậy?"
Mọi người trong phòng đều đồng thời hóa đá.
Tô Thanh đi tới phía trước nửa bước, cúi đầu nói với Thẩm Mặc: "Thẩm Mặc, em xin lỗi đi."
Thẩm Mặc kiên quyết không lên tiếng, quật cường mím môi, nước mắt lăn dài trên má.
Tô Thanh lại đi tới nửa bước: "Em vừa nói cái gì hả? Bây giờ, lập tức, xin lỗi đi."
Căn phòng rơi vào yên tĩnh như biển sâu, một lát sau Thẩm Trọng lơ đãng gọi cô: "Thanh Thanh, chúng ta lên lầu đi. Anh mệt rồi."
Tô Thanh quay đầu lại, chỉ thấy Thẩm Trọng vô cảm đang lùi về phía sau.
Cô lập tức đi theo sau anh.
Đến khi về tới phòng mặt của Thẩm Trọng vẫn vô cảm, nhưng cả người lại đang run nhè nhẹ.
Tô Thanh nửa quỳ trước mặt anh, im lặng ôm anh.
Thẩm Trọng nằm úp trên vai cô, giọng nói cũng run rẩy: "Thẩm Mặc... Anh không bảo vệ nó, ngược lại còn để nó ra mặt cho anh..."
Tô Thanh chậm rãi vuốt ve lưng anh, lắc đầu nói: "Em ấy lớn rồi, có thể phụ trách hành vi của bản thân, không cần anh bảo vệ nữa."
Thẩm Trọng thở dài, cuối cùng ngồi thẳng dậy, nắm tay Tô Thanh nói: "Em đi hỏi thăm giúp anh, Hà Phương bị nó đánh tới mức nào, đưa đến bệnh viện nào, tình hình ra sao, có lưu lại di chứng gì không."