Pháo hoa rực rỡ

Thẩm Trọng nghe cô nhắc đến việc này thì ủ ê đôi chút.
 
Những người trước đây cũng không phải là tình yêu thật sự, cũng chưa từng cùng anh chịu nhiều đau khổ như vậy.
 
"Ôi chao..." Tô Thanh nhìn sắc mặt của anh thì hơi hối hận, nhấc người lên nâng mặt anh nhanh chóng đặt xuống vài nụ hôn: "Được rồi được rồi, không nói chuyện này nữa, khuya rồi chúng ta nhanh ngủ thôi."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Thẩm Trọng gật đầu, bắt đầu chìm vào giấc ngủ.
 
Vào lúc rạng sáng anh trở người cô đều biết, chỉ là cố nhịn lại không giúp đỡ, chờ sau khi anh trở người nằm yên lại mới lặng lẽ ôm chặt lấy anh.
 
Hôm sau mọi người đều dậy muộn, Thẩm Mặc dẫn bạn gái Hứa Nặc lên lầu ăn sáng.
 
Từ trước tới giờ Tô Thanh chưa từng ăn một bữa cơm lúng túng như vậy. Thẩm Mặc bị thương trên mặt luôn cúi đầu suốt bữa ăn, Thẩm Trọng thì tức giận trừng trừng cậu, lại liếc Hứa Nặc, Hứa Nặc vừa ăn thịt xông khói vừa lặng lẽ quan sát Thẩm Trọng.
 
"Thẩm tiên sinh." Hứa Nặc chợt hỏi: "Xương sống của anh bị tổn thương hoàn toàn đúng không?"
 
Quả nhiên cả nhà đều là bác sĩ, cô hỏi không hề có một chút sắc thái tình cảm nào, Thẩm Trọng cũng bình tĩnh gật đầu nói: "Đúng vậy."
 
"Giới hạn cảm nhận ở đâu?"
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thẩm Trọng ra dấu dưới ngực mình.
 
"Bên dưới không hề có chút tri giác nào sao? Cảm giác đau cũng không có?"
 
"Không có."
 
Hứa Nặc trầm tư một lát: "Bệnh nhân liệt nửa người bình thường sẽ bị cơn đau thần kinh ảo, anh cũng không có?"
 
Thẩm Trọng lắc đầu, thậm chí còn mỉm cười: "Cơn đau ảo [*] không có cách nào giảm đau, tôi xem như may mắn."
 
[*] Cơn đau ảo: “Đau chi ma” hay đau ảo là một đau dai dẳng sau khi mô cơ thể đã lành sẹo và đặc trưng bởi triệu chứng đau và rối loạn cảm giác, được mô tả bởi các từ ngữ như: Bỏng rát, co rút, đập mạnh, đau nhói, xoắn vặn, và cảm giác chi ở một vị trí bất thường. Cơn đau này có lúc liên tục, có lúc đau từng hồi.
 
"Nhưng cánh tay vẫn có thể vận động được?"
 
Thẩm Trọng gật đầu.
 
Hứa Nặc như có điều suy nghĩ, gật đầu nói: "Đốt sống cổ thật sự rất khó nói, biểu hiện của mỗi người không giống nhau, tình trạng của anh hình như khá đặc thù."
 
Nhất thời không ai nói chuyện, Tô Thanh nhớ tới chuyện Hà Phương đổi thuốc thì chợt muốn lén vỗ tay khen Thẩm Mặc.
 
Có lẽ do bầu không khí hơi lúng túng, Hứa Nặc cố gắng đổi chủ đề hỏi Tô Thanh: "Nghe nói khi còn bé chị từng sống ở Canada ạ? Lúc mười mấy tuổi em cũng từng sống bên đó một thời gian."
 
Tô Thanh cúi đầu cười cười: "Lúc chị ở bên đó cũng khoảng mười tuổi, lúc đó ba chị là người chơi violon chính của một dàn nhạc giao hưởng ở Vancouver."
 
"Quao." Hứa Nặc vô cùng nể tình chớp chớp mắt: "Thì ra ba chị là nghệ sĩ violon! Vậy bây giờ ông ấy ở đoàn nào?"
 
Thẩm Mặc ho mạnh một tiếng, Thẩm Trọng nhẹ giọng ngắt lời: "Trứng chiên sắp nguội rồi."
 
Bản thân Tô Thanh thì không để bụng tiếp tục cười nói: "Không sao, ba chị qua đời nhiều năm rồi."
 
Hứa Nặc cúi đầu im lặng.
 
Ăn được một nửa thì Thẩm Trọng rời bàn đi nghe điện thoại.
 
Lúc quay lại sắc mặt của anh càng không tốt, đập điện thoại lên bàn, cũng không biết là nói chuyện với ai: "Hà Phương định tố cáo em, đã giữ lại ghi chép thương tích."
 
Thẩm Mặc siết chiếc nĩa trong tay từ từ ngẩng đầu lên, vẻ mặt lúng ta lúng túng.
 
Thẩm Trọng gian nan chặn cơn tức lại: "Cửa nhà anh ta có camera giám sát, hôm qua em xông vào đánh người đều bị quay lại. Có thể hòa giải, nhưng đưa tiền là không thể thiếu. Đặc biệt nếu không muốn để anh ta nói ra chuyện này thì phải gấp mấy lần."
 
Hứa Nặc ở bên cạnh lau lau tay: "Tại sao phải hòa giải? Với thương thế hiện tại của anh ta, Thẩm Mặc nhiều nhất chỉ ngồi tù mấy tháng. Vì người nhà mình vào tù mấy tháng thì có là gì? Tại sao phải đưa tiền cho loại người cặn bã này? Cũng để cho anh ta ngồi tù là được."
 
Tô Thanh cảm giác giây tiếp theo Thẩm Trọng sẽ nổ tung, vội vàng hòa giải: "Nếu có thể dùng tiền để giải quyết thì cần gì phải lên tòa? Không nói đến chuyện ngồi tù mấy tháng chịu bao nhiêu cực khổ, việc này nếu truyền ra ngoài thì đều không tốt cho danh tiếng của Thẩm Mặc và họ Thẩm."
 
Thẩm Mặc còn sợ thiên hạ không loạn ngẩng đầu hỏi Thẩm Trọng: "Rõ ràng là Hà Phương không đúng, tại sao ngay từ đầu anh không tố cáo anh ta?"
 
Thẩm Trọng vậy mà không tức giận, chỉ cười khẩy một tiếng nói: "Anh tố cáo anh ta cũng xem như cho anh ta thể diện. Tên của anh ta cũng xứng xuất hiện cùng tên anh trên một thông báo của tòa án sao?"
 
Mọi người trầm mặc một lúc, Thẩm Trọng đột nhiên mở miệng nói: "Lát nữa anh đến bệnh viện tìm Hà Phương xin lỗi."
 
Ba cặp mắt đồng thời trừng lớn nhìn anh, Thẩm Trọng cúi đầu cắt trứng chiên nói: "Anh đi tìm anh ta, cho anh ta tiền, nói sau này tuyệt đối sẽ không làm khó anh ta, chắc anh ta sẽ tha cho em?"
 
"A Trọng." Tô Thanh nghiêng người qua nắm tay Thẩm Trọng: "... Anh đừng như vậy..."
 
"Còn có thể thế nào nữa?" Thẩm Trọng nhìn cô cười bất đắc dĩ: "Chẳng lẽ muốn giết Hà Phương diệt khẩu, khiến tay của anh cũng dính đầy máu sao?"
 
Thẩm Mặc hóa đá một lúc, bỗng nhiên buông dao nĩa trong tay xuống đứng lên: "Em đi."
 
Cậu ưỡn ngực giận dữ nói: "Người là do em đánh, chuyện là do em gây, nếu phải xin lỗi, phải trả tiền thì cũng nên là em, nếu anh ta nhất định muốn tố cáo em, em sẽ đi ngồi tù."
 
"Em đi với anh." Hứa Nặc cũng hiên ngang lẫm liệt mà đứng lên.
 
Thẩm Trọng ngồi thẳng lưng, ngẩng đầu nhìn hai người họ một lúc lâu, cuối cùng thở dài một hơi dựa lại lưng ghế: "Anh cho luật sư đến cổng bệnh viện gặp các em, hai người không cần nói nhiều. Thanh Thanh, em lấy đoạn video theo dõi lúc trước đưa cho Thẩm Mặc mang đi, để cho Hà Phương biết, chúng ta có rất nhiều chứng cứ có thể tìm anh ta gây phiền phức."
 
Anh nói xong cũng tự mình quay về phòng.
 
Tô Thanh yên lặng cúi đầu, tìm đoạn ghi hình Hà Phương ngược đãi Thẩm Trọng kia.
 
Đoạn video này cô không dám xem lần hai bèn đưa điện thoại cho Thẩm Mặc, để cậu xem xong thì gửi đến điện thoại của mình.
 
Thẩm Mặc cắn chặt khớp hàm, thái dương cũng nổi gân xanh, tay run rẩy trả điện thoại lại cho Tô Thanh.
 
Tô Thanh đứng dậy, khẽ nói: "Em biết tại sao từ đầu bọn chị không tố cáo Hà Phương rồi chứ? Để người khác biết anh của em bị người ta... Sao anh ấy có thể đồng ý được?"
 
Nói xong cô đi vào phòng, đến cửa thì dừng bước sắp xếp lại tâm trạng rồi mới đẩy cửa vào phòng.
 
Thẩm Trọng đang ngồi bên cửa sổ ngây người nhìn vườn hoa bên dưới.
 
Cô đi tới ngồi bên chân anh, hai người im lặng ôm nhau.
 
Sau khi thấy Thẩm Mặc và Hứa Nặc ra khỏi nhà từ cửa hông của vườn hoa, Thẩm Trọng ngẩng đầu nói với Tô Thanh: "Thanh Thanh, em cũng gửi đoạn video đó qua cho anh đi."
 
Tô Thanh lập tức lắc đầu.
 
Cô đã cẩn thận che giấu rất lâu, vẫn luôn không đưa đoạn video đó cho Thẩm Trọng xem.
 
Thẩm Trọng giơ tay lên vuốt tóc cô: "Anh phải đi gặp ba của Hà Phương. Từ nhỏ Hà Phương đã rất sợ ba của anh ta, hẳn là chú Hà có thể quản được anh ta. Hơn nữa chú Hà là người biết đạo lý, anh nói với chú ấy Hà Phương đã làm gì, dù thế nào thì chú ấy cũng sẽ không để Hà Phương làm khó Thẩm Mặc nữa."
 
Tô Thanh suy nghĩ một lát rồi nói: "Nếu như anh không thể không đi, vậy em đi cùng anh. Em cho chú Hà xem đoạn video."
 
Thẩm Trọng bình tĩnh lắc đầu: "Chú Hà vẫn ở khu phố cũ, xuống xe phải đi một đoạn, em bị người ta thấy sẽ không tốt."
 
"Vậy còn anh? Anh bị người khác nhìn thấy thì sao?" Tô Thanh truy hỏi: "Đoạn đường đó thế nào? Anh phải đi thế nào?"
 
"Người nhận ra anh cũng ít hơn em, anh gọi lão Hồ đi cùng, không được thì để anh ấy cõng anh."
 
"Không được." Tô Thanh kiên trì: "Em sẽ không để anh đi một mình."
 
Thẩm Trọng dịu dàng khuyên cô: "Thanh Thanh, anh biết em lo lắng cho anh. Nhưng việc này càng dính tới nhiều người thì lại càng không dễ giải quyết. Em nhìn Thẩm Mặc đi... Nếu không do nó khuấy lên, dựa theo kế hoạch của anh thì bây giờ Hà Phương hẳn là đã ở trại tạm giam rồi. Dù là em thông minh, nhưng em chói mắt như vậy, ai biết sau khi em đi sẽ xảy ra chuyện gì?"
 
Tô Thanh suy nghĩ một hồi thì hơi nhượng bộ: "Vậy em ở trong xe chờ anh, đảm bảo sẽ không gây chuyện."
 
Thẩm Trọng lại lắc đầu, nhéo nhéo lỗ tai cô: "Không phải em nói anh vẫn là anh trước đây ư? Vậy tại sao không chịu để anh tự anh làm việc? Em còn nói sau này anh có thể đi làm, vậy chẳng lẽ bây giờ anh ra khỏi nhà một chuyến cũng không được luôn sao?"

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui