Từ trước tới nay nói chuyện đạo lý Tô Thanh chưa bao giờ thắng anh, cô cắn môi do dự rất lâu, đành phải nâng mặt anh lên lo lắng nói: "Vậy anh đồng ý với em, nếu thật sự không thuận lợi, anh lập tức về được không? Dù chuyện này không được thuận lợi cũng không sao, chỉ cần anh không có chuyện gì là được rồi."
Thẩm Trọng gật đầu: "Em có thể gửi video cho anh được không?"
Tô Thanh lại do dự hồi lâu mới im lặng lấy điện thoại ra, nhìn sắc mặt tái nhợt của Thẩm Trọng sau khi xem xong, rồi lại tự gửi đến điện thoại của anh.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thẩm Trọng vẫn không có biểu cảm gì, chỉ luồn tay xuống dưới chân Tô Thanh, sờ đùi của mình.
Chân của Tô Thanh vẫn luôn đặt hờ trên đùi anh, lúc này lại đè xuống kẹp chặt tay anh, còn luồn tay vào tóc anh: "A Trọng, nếu như anh không vui thì đừng chịu đựng."
Thẩm Trọng lắc đầu: "Không thể cứ mãi dùng sai lầm của người khác để trừng phạt mình."
Anh càng kiên cường thì Tô Thanh lại càm cảm thấy số phận thật bất công, buồn bã tựa vào vai anh, chỉ khẽ gọi một tiếng "Thẩm tiên sinh" rồi không nói nên lời.
Thẩm Trọng còn chưa biết lúc đó Hà Phương đã đổi thuốc của anh, cô cũng hoàn toàn không dám nói, chỉ mong anh vĩnh viễn cũng không biết được mình đã từng bỏ lỡ thời cơ tốt nhất.
Thẩm Trọng thu xếp rất nhanh rồi ra ngoài, Tô Thanh ở nhà một mình đứng ngồi không yên, cuối cùng thật sự không nhịn được, chạy ra đứng trên đường lộ trước biệt thự chờ anh.
Thời tiết bên ngoài rất lạnh, trời cũng một màu u ám tựa như sắp đổ tuyết.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tô Thanh quấn chặt áo khoác trên người, cố gắng nhón chân nhìn cuối con đường không một bóng người.
Đến giữa trưa xe của Thẩm Trọng mới dần đến gần, khi cửa xe mở ra trước mặt cô, Thẩm Trọng nhíu mày hỏi: "Bên ngoài lạnh như vậy em ra đây làm gì?"
Tô Thanh chui vào xe nắm chặt tay anh: "Sao rồi?"
Thẩm Trọng không trả lời, chỉ nhìn xuống đất giọng nhẹ vô cùng: "Anh cần vào nhà vệ sinh trước."
Tô Thanh ngẩn ra, vô thức đưa tay sờ giữa hai chân anh.
Chiếc quần màu đen không nhìn ra điều gì, nhưng tay vừa chạm vào đã cảm nhận được nó vừa ướt vừa lạnh.
Cô lập tức sấn tới khẽ hôn lên mặt anh, gật đầu nói: "Được, chúng ta lên lầu tắm."
Thẩm Trọng gật đầu miễn cưỡng cười với cô.
Đã rất lâu rồi anh chưa để xảy ra chuyện ngoài ý muốn này, bản thân cũng cảm thấy thật mệt mỏi, vẫn luôn không nói gì, cũng không nhắc đến chuyện đã nói gì với ba của Hà Phương, Tô Thanh bèn không hỏi, chỉ xả nước ấm ra, làm như không có chuyện gì giúp anh cởi quần áo.
Được ngâm nước ấm một hồi Thẩm Trọng mới hồi thần lại một chút, khẽ nói: "Chờ Hà Phương xuất viện chú Hà sẽ dẫn anh ta về quê, sẽ không để anh ta ra ngoài nữa."
"Vâng." Tô Thanh gật đầu: "Thì ra chú Hà đúng là rất hiểu đạo lý."
"Ông ấy cũng không muốn hai nhà xé nát mặt nhau, nếu vậy đều sẽ đi ngồi tù."
Tô Thanh trầm mặc một lát, ngưng xả nước, cũng không cho sữa tắm vào bồn mà tự xoa trên tay mình hướng về giữa chân anh để rửa, Thẩm Trọng giơ tay nhưng cũng không ngăn lại được, đành phải ngửa đầu im lặng nhắm mắt.
"Vậy anh cũng đồng ý với chú Hà không kiện Hà Phương?" Cô vừa xoa chân anh vừa hỏi.
Thẩm Trọng yên lặng một lúc, chỉ nói: "Hà Phương làm gì với anh đã là chuyện quá khứ, anh đã sớm không để bụng nữa, càng sẽ không vì anh ta mà để ảnh hưởng đến tương lai của Thẩm Mặc."
Tô Thanh không cảm thấy ngoài ý muốn. Ném chuột sợ vỡ đồ, chuyện Thẩm Trọng muốn yêu thương có quá nhiều, cuối cùng chỉ có thể hy sinh bản thân.
Cô cúi đầu xoa hết nửa người dưới của Thẩm Trọng, xả nước rửa cho anh.
Bình thường lúc tắm hai người đều trêu đùa ầm ĩ, hết hôn đến liếm, nhưng hôm nay tâm trạng của Thẩm Trọng không tốt, anh chỉ hơi nghiêm mặt lại thì Tô Thanh đã cảm thấy anh đã biến thành Thẩm tiên sinh trầm ổn với người ngoài kia, tuy rằng hiện tại anh đang khỏa thân, nhưng cô cũng không dám động tay động chân, đành nghiêm túc tắm cho anh.
Thẩm Trọng điều chỉnh lại tâm trạng, trong tiếng nước bình tĩnh nói: "Thẩm Mặc gọi điện cho anh... Không phải, là Hứa Nặc gọi cho anh, nói Hà Phương hẳn sẽ không uy hiếp gì anh, vì cô ấy đe dọa Hà Phương, nó cô ấy có hộ chiếu Mỹ, lần sau đổ thành cô ấy ra tay, dù cô ấy đánh Hà Phương thành đầu heo, anh ta chưa kịp kiện thì cô ấy đã về Mỹ rồi."
Nói xong anh nhíu mày hỏi Tô Thanh: "Thẩm Mặc tìm đâu ra cô gái lưu manh này vậy? Nó có bị bắt nạt không?"
"Không đâu." Tô Thanh đột nhiên muốn cười: "Chắc là cô ấy lớn hơn Thẩm Mặc? Cô ấy sẽ bảo vệ em ấy. Hơn nữa Hứa tiểu thư yêu ghét rõ ràng như vậy, chắc là sẽ rất thương Thẩm Mặc."
Thẩm Trọng suy nghĩ một hồi mới nói: "Thẩm Mặc nói nó đưa hết tiền tiêu vặt tích cóp bấy lâu nay cho Hà Phương làm tiền thuốc men, rất tức tối, nhưng chỉ có như vậy mới có thể chặn được miệng của Hà Phương."
"Được rồi, bây giờ cũng coi như đã giải quyết xong." Tô Thanh tắt vòi nước, dùng khăn tắm bọc lấy Thẩm Trọng: "Em biết anh khinh thường chuyện dùng bạo lực để đối phó với Hà Phương, nhưng thật ra em thấy rất hả dạ, tội tống tiền này ngồi tù không được bảo lâu, loại người như thế chẳng lẽ không nên tẩn cho một trận à? Anh ngại thân phận không muốn ra tay, có người ra tay thay anh còn không tốt sao?"
Thẩm Trọng lắc đầu, rầu rĩ giơ tay lên ôm cô: "Thanh Thanh, em cũng học hư rồi."
Cô bật cười, giúp anh ra khỏi bồn tắm rồi lau khô người cho anh.
Thẩm Trọng chống gối lên để tiện cho cô lau chân, vô cùng bất lực nói: "Có đôi khi anh nghĩ, rốt cuộc là anh đắc tội gì với Hà Phương, nhưng vẫn không thể nghĩ ra được."
"Thẩm Mặc không hỏi anh ta sao?"
Thẩm Trọng lắc đầu.
"Vậy Hà Phương có nói gì không?" Tô Thanh vẫn có chút lo lắng chuyện đổi thuốc.
"Cũng không có. Hình như do mặt mũi sưng phù nên Hà Phương không nói lời nào."
"Thẩm Mặc thông minh như vậy, hẳn là biết bản thân xúc động làm hỏng chuyện, sau này nhất định sẽ ngoan." Tô Thanh vừa an ủi anh, vừa nặn kem dưỡng da lên tay, xoa nóng trong tay rồi xoa lên đùi anh: "Hôm nay hai người Thẩm Mặc có về không?"
"Không về." Thẩm Trọng cười mỉa mai: "Có lẽ sợ gặp anh sẽ bị mắng, rất ghét anh."
"Ghét anh thì sao lại vì anh mà đi đánh người chứ? Thẩm Mặc chắc là lớn như vậy vẫn chưa đánh người đi?"
Thẩm Trọng thở dài tổng kết: "Vẫn là bị Hứa tiểu thư làm hư rồi."
"Mấy ngày nữa chính là Giáng sinh, chúng ta gọi họ về ăn lễ được không?" Tô Thanh đề nghị: "Chuyện này cho qua đi, anh đừng làm mặt xấu nữa, mọi người cũng ăn một bữa cơm, được không?"
Thẩm Trọng chợt cảm thấy ngượng, ánh mắt lập lòe: "Nói sau đi."
Tô Thanh bắt đầu giúp anh mặc quần, Thẩm Trọng thất thần chống khuỷu tay lên tay vịn xe lăn, nâng cơ thể mình lên một chút, vô cùng ăn ý để cô mặc quần giúp.
"Được rồi, em xem như anh đã đồng ý." Tô Thanh nói rồi ngồi bên chân anh: "Lái xe đi tài xế Thẩm."
Thẩm Trọng ra khỏi phòng tắm mới phản ứng lại: "Anh đồng ý gì với em?"
Tô Thanh ôm lấy cổ rồi hôn lên mặt anh: "Cái gì cũng đều đồng ý rồi, Thẩm tiên sinh."
Thẩm Trọng đành thở dài lắc đầu: "Lại bị em lừa."
Tô Thanh giả ngu, sấn tới ngực anh khoa trương hít hít mũi: "Oa, anh thơm quá, chút nữa chúng ta cùng ngủ trưa được không? Tối hôm qua ngủ không ngon, buồn ngủ muốn chết."
Cuối cùng Thẩm Trọng cũng cười, ấn cô lên vai mình nói: "Được được được, cùng ngủ."