Pháo hoa rực rỡ

Tô Thanh quay đầu lại cười với anh: "Đương nhiên được rồi, anh Thẩm."
 
Hà Phương ở phòng dành cho khách cùng tầng, khi Tô Thanh ra ngoài anh ta đang đứng ở cửa phòng.
 
Hà Phương đi vào hơn nửa giờ mới ra ngoài, Thẩm Trọng đã thay bộ quần áo mới, được chuyển lên ngồi trên xe lăn điện.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Hàng ngày Thẩm Trọng có không ít tài liệu báo cáo cần phải xem, còn phải gọi rất nhiều cuộc điện thoại, Tô Thanh không quấy rầy anh, chỉ có Hà Phương vẫn trông chừng ở ngoài phòng sách, sẵn sàng nghe Thẩm Trọng dặn dò.
 
Tô Thanh không phải là người thích ra ngoài đi dạo rồi mua đồ lung tung, từ sau khi Thẩm Trọng xảy ra chuyện cô lại càng không muốn ra ngoài lộ mặt, tình nguyện ở nhà xem phim trong phòng chiếu âm đất.
 
Cô không phải là diễn viên xuất thân chính quy, lúc nhỏ cô học múa ba lê, sau đó lên đại học thì học chuyên ngành nhạc kịch, diễn xuất là cô tự mình cố gắng mày mò, mới có thể đánh ra một mảnh trời.
 
Cô một mình xem phim, một ngày cứ như vậy trôi qua rất nhanh.
 
Liên tiếp mấy ngày Thẩm Trọng đều ngủ bên cạnh mép giường cô, mỗi đêm trước khi ngủ cô đều sẽ vươn tay ra ôm anh. Lúc không xúc động cô vẫn không dám chạm vào nửa người dưới của anh, phát hiện ra bản thân mình thật ra là lo lắng hơn là sợ hãi.
 
Cái "hộp quà" kia đã bị cô cất trong tủ đầu giường, hai người đều không nhắc đến.
 
Hôm nay Tô Thanh xem phim ở phòng chiếu rất nhập tâm, khi đang cẩn thận nghiền ngẫm hành vi biểu cảm của hai người, có người gõ cửa phòng chiếu, Tô Thanh tưởng là người giúp việc đưa nước hoa quả đến, bảo "Vào đi", còn mình thì còn nằm vắt chân trên chiếc sô pha đơn.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Phía sau truyền đến tiếng xe điện chạy, Tô Thanh lập tức tạm dừng bộ phim, ngồi thẳng dậy quay đầu lại nhìn.
 
Thẩm Trọng cười cười với cô: "Anh đến xem thử em đang coi phim gì."
 
Tô Thanh nhảy xuống, hoảng hốt dọn bàn trà đang đặt cạnh sô pha đi, nhường chỗ cho anh vào.
 
Thẩm Trọng vốn ít khi đến căn phòng này, anh bận rộn ngay cả thời gian ngủ cũng không có, nào có thời gian rảnh rỗi xem những thứ này, thỉnh thoảng dành ra chút thời gian cũng là vì ở cạnh Tô Thanh.
 
Ở đây vốn còn có một chiếc ghế sô pha đơn của anh ngồi, sớm đã bị dời tới trong góc phòng.
 
Thẩm Trọng thấy dáng vẻ như gặp phải kẻ địch của Tô Thanh, ý cười trên mặt càng sâu: "Có phải đang xem phim người lớn không? Khẩn trương như vậy."
 
Tô Thanh lập tức lắc đầu: "Không có, chỉ là... Đã quen ở một mình."
 
"Vậy anh đi đây." Thẩm Trọng xoay cần điều khiển muốn rời đi.
 
Tô Thanh nhào tới đè tay anh lại: "Đừng lòng dạ hẹp hòi vậy chứ."
 
Thẩm Trọng quay người lại, ngẩng đầu cười với cô, trong mắt lấp lánh ánh sáng.
 
Tô Thanh thấy tâm trạng anh không tệ, bản thân cũng vui vẻ, cúi người khẽ hôn anh, rồi lại lo lắng chạy tới công tắc AC ở cạnh cửa: "Tăng nhiệt độ điều hòa lên chút, em sợ nóng nên chỉnh nhiệt độ hơi thấp."
 
Sau đó lại chạy về, đưa ly trà đã uống một nửa đến cho Thẩm Trọng: "Anh muốn uống nước không?"
 
Rồi lấy lại ly trà: "Để em lấy ống hút cho anh."
 
Thẩm Trọng buồn cười ngoắc ngoắc cô: "Được rồi, không cần vội, em xem em kìa, anh chỉ muốn ngồi cùng em thôi."
 
Tô Thanh "à" một tiếng, thấy anh đã điều khiển xe lăn dừng cạnh ghế sô pha của mình xong mới bỏ ly trà xuống, ngồi lại trên ghế sô pha, lại không yên tâm kéo chiếc chăn mỏng đang đắp trên đùi anh lên cao thêm chút.
 
"Lại đang xem Bóng ma trong nhà hát à ?" Thẩm Trọng nhìn màn hình chiếu lớn trước mặt, cười nói: "Xem mấy trăm lần rồi?"
 
Tô Thanh hơi đỏ mặt, học nhạc kịch thích Bóng ma trong nhà hát là chuyện rất bình thường, nhưng cô thật sự có xem mấy trăm lần, ngay cả Thẩm Trọng cũng xem cùng cô rất nhiều lần.
 
"Anh muốn xem gì? Em đổi bộ khác."
 
Thẩm Trọng lắc đầu: "Xem xong bộ này trước rồi tính."
 
Tô Thanh đặt cánh tay lên tay vịn sô pha, cầm tay anh.
 
Anh yếu ớt nắm lại tay cô, thật sự nghiêm túc ngồi xem phim.
 
Khi xem phim Tô Thanh rất tập trung tinh thần, nửa tiếng sau mới quay sang nhìn Thẩm Trọng.
 
Anh ngủ rồi.
 
Thân thể không thoải mái còn phải quản nhiều chuyện như vậy, anh thật sự quá vất vả.
 
Tô Thanh tắt âm đi, lặng lẳng xem phim trong bóng tối.
 
Dù sao mỗi một bài hát, một một nhịp nhỏ cô đều biết hát, cũng không cần phải nghe tiếng.
 
Lúc chạy chữ phụ đề cuối phim, cô nhìn Thẩm Trọng lần nữa.
 
Anh vẫn chưa dậy, đầu nghiêng sang cô, cánh tay cũng rũ xuống bên ngoài xe lăn.
 
Tô Thanh không dám quấy rầy anh, cô cẩn thận quỳ trên sô pha, rướn người qua tay vịn cầm cánh tay anh lên, đặt lại trên đùi anh.
 
Thẩm Trọng ngủ rất say, hơi thở mỏng nhẹ, sắc mặt bình thản, khuôn mặt tái nhợt theo phụ đề của bộ phim lúc sáng lúc tối dưới ánh đèn.
 
Tô Thanh rũ mắt nhìn chiếc chăn màu xám đậm trên người anh, còn có hình dáng của đôi chân gầy guộc dưới lớp chăn.
 
Cô từng tập tạ với Thẩm Trọng, anh mang vật nặng squat mấy chục lần chỉ là chuyện nhỏ. Thẩm Trọng vốn là người thích thể thao, thời gian hai người hẹn hò chủ yếu là leo núi, bơi lội, cưỡi ngựa, leo núi đá.
 
Tô Thanh lại ngắm nhìn anh, Thẩm Trọng vẫn ngủ say không nhúc nhích.
 
Cũng không nhúc nhích được.
 
Anh có một dây đai rộng ở thắt lưng, nếu không ngay cả ngồi trên xe lăn anh cũng sẽ bị trượt xuống.
 
Cô cẩn thận vén một góc chăn ra, vươn tay đi xuống.
 
Phụ đề chạy hết, phòng chiếu tối đen, chỉ có hai điểm sáng đỏ trên chốt mở của máy chiếu.
 
Tô Thanh to gan hơn một chút, cách lớp vải quần mềm mại cảm thụ đường cong bắp đùi của Thẩm Trọng.
 
Hình như còn gầy hơn cả đùi của cô, dù sao cũng đã ở ICU mấy tháng, cơ bắp vất vả tập luyện đều mất hết.
 
Xúc cảm có chút kỳ quái khó nói nên lời, giống như...
 
"Giống kem đúng không?" Thẩm Trọng bỗng nhiên lên tiếng, Tô Thanh sợ tới mức rút tay vù một cái.
 
Cô ngượng ngùng quỳ trở lại sô pha, nhất thời không biết nên nói gì cho phải.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui