Hôm nay paparazzi vẫn chụp được ảnh Thẩm Trọng ra ngoài, tin này Tô Thanh biết được từ chỗ của Đàm Âu.
Đàm Âu cũng không nói tại sao mình có được những bức ảnh này, chỉ cẩn thận hỏi Tô Thanh qua điện thoại: "Thanh Thanh, hiện tại Thẩm Trọng... Thật sự rất nghiêm trọng à?"
Tô Thanh đang ở trong phòng thu của mình, trầm mặt nhìn mấy tấm ảnh vừa có được.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ảnh chụp trong một tiểu khu kiểu cũ, hẳn chính là bên dưới nhà của ba Hà Phương.
Nền xi măng ở hàng hiên gồ ghề lồi lõm, xe lăn không thể đi được, cho nên Thẩm Trọng được lão Hồ cõng đi, eo anh gầy đến nỗi gần như có thể cầm bằng một tay, đôi chân dài được lão Hồ nâng ở đầu gối, vô lực lắc lư, mũi chân rũ xuống, vừa nhìn đã biết là không khỏe mạnh.
Tô Thanh chưa nhìn Thẩm Trọng từ góc độ này, nhất thời chua xót không nói nên lời, hồi lâu mới bình tĩnh hỏi lại Đàm Âu: "Làm thế nào anh có được những bức ảnh này?"
Đàm Âu cười ha hả: "Bây giờ không phải là thời gian công chiếu "Vĩnh dạ" sao, bên em luôn có người nhìn chằm chằm vào, không ngờ lần này không chụp được em lại chụp được Thẩm Trọng nhà em. Cũng may người chụp ảnh này là anh bạn nhỏ của anh, anh bảo cậu ta không phát tán ảnh này ra ngoài. Nhưng mà tại sao Thẩm Trọng lại đến nơi như thế này?"
Tô Thanh không nói cho anh ta biết, chỉ thành khẩn nói: "Cảm ơn anh đã giúp đỡ. Có cần dùng tiền mua những bức ảnh này không? Bao nhiêu tiền vậy? Tôi chuyển cho anh."
Đàu Âu đỉnh đạc nói: "Ầy, không tốn tiền, em đừng để trong lòng. Anh không phải là... Muốn lấy lòng Thẩm Trọng một chút hay sao, để anh ta đừng ký hợp đồng với anh..."
Tô Thanh miễn cưỡng cười cười: "Nghe nói anh đề ra nhiều yêu cầu rất cao, hi vọng Thẩm tiên sinh biết khó mà lui? Nhưng anh ấy đều đồng ý, chẳng lẽ anh không phải nên vui mừng sao?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Những yêu cầu đó của anh cũng không phải nghiêm túc, thật đó, Thanh Thanh, anh không có ý kiến gì với Thẩm Trọng, anh biết năm đó em chia tay anh chủ yếu là vấn đề của anh. Nhưng anh vô cùng không muốn có liên quan gì với Thẩm Trọng, vì anh..." Đàm Âu hơi do dự: "Anh có tật giật mình."
Tô Thanh không nói gì, một lát sau cô khẽ nói: "Được rồi, tôi sẽ tìm cơ hội khuyên anh ấy lần nữa."
"Cảm ơn, cảm ơn." Đàm Âu hạ giọng: "Nhưng mà Thanh Thành à..."
Bình thường Đàm Âu nói chuyện đều không lựa lời, nhưng bây giờ lại đắn đo dùng từ: "Thẩm Trọng thật sự... Không có cách nào khỏe lên sao?"
Tô Thanh không trả lời anh ta, Đàm Âu lại hỏi: "Em chắc chắn với tình trạng hiện tại của Thẩm Trọng, em ở bên anh ta sẽ còn hạnh phúc sao?"
"Chúng tôi rất hạnh phúc." Tô Thanh nói như đinh đóng cột.
"Vậy em xác định em sẽ vẫn luôn hạnh phúc chứ?" Đàm Âu tiếp tục tra tấn tinh thần.
Tô Thanh không chút do dự: "Nhất định sẽ như vậy, cám ơn anh đã quan tâm."
Đàm Âu thở dài: "Được rồi, em đã nói như vậy... Thanh Thanh, anh không làm phiền em nữa, nhưng nếu như em có cần gì nhất định phải nói với anh."
Tô Thanh biết Đàm Âu là người tốt, lời này cũng từ tận đáy lòng, nói cảm ơn anh ta lần nữa: "Hôm nay thật sự cảm ơn anh."
Sau khi ngắt điện thoại Tô Thanh ngây người nhìn ảnh chụp Thẩm Trọng một lát, rồi lại hình camera theo dõi trên màn hình máy tính.
Thẩm Trọng đang ở trong phòng sách trên lầu kí giấy tờ, hiện tại chữ của anh không còn tiêu sái tùy ý như trước kia, chỉ có thể viết từng nét, cố sức nghiêm túc mà viết tên của mình từng lần một.
Sau gần mười phút lão Tần xách một mớ giấy tờ đã ký xong rời đi, Thẩm Trọng cũng hơi mệt mỏi, anh khép hờ mắt, dùng tay xoa xoa chân mày của mình.
Một lát sau Thẩm Trọng trời khỏi phòng, trong camera cũng chưa thấy bóng dáng của anh.
Tô Thanh đứng dậy lên lầu, tìm được Thẩm Trọng ở bên cạnh cửa kính nhìn ra vườn hoa ở lầu một.
Bên ngoài trời đã đổ tuyết, từng bông tuyết óng ánh nhộn nhịp rơi xuống, trong vườn hoa đã đọng một lớp tuyết mỏng.
Trước đây mỗi năm Thẩm Trọng đều bớt chút thời gian tranh thủ nghỉ ngơi một tuần, đi núi Alps trượt tuyết, hiện tại nhìn tuyết cũng nhìn đến xuất thần, đã một lúc lâu mà vẫn chưa phát hiện Tô Thanh đang ở sau lưng nhìn anh.
Có người giúp việc đến đưa cà phê cho Thẩm Trọng, Tô Thanh lặng lẽ ngăn lại, tự mình cầm mâm đi qua, đặt cà phê nóng lên chiếc bàn trà cạnh anh, ngồi xổm xuống cúi đầu nói: "Thẩm tiên sinh, cà phê của anh, xin mời dùng."
Thẩm Trọng nghe cô nói thì cười rộ lên: "Có phục vụ đút uống hay không?"
Tô Thanh cũng cười, uống một ngụm cà phê rồi đứng lên, cúi đầu ngậm môi anh, dùng đầu lưỡi đưa cà phê thơm nồng vào miệng anh.
Thẩm Trọng ngẩng đầu lên dùng một tay nắm vạt áo váy cô, uống xong ngụm cà phê này còn chưa thỏa mãn mà cắn môi cô, trêu đùa rất lâu mới buông ra.
Trong phòng có mở lò sưởi, anh lại vừa uống cà phê nóng nên môi lưỡi đều vừa thơm vừa nóng.
Tô Thanh lại ngồi xổm xuống, vịn chân anh ngẩng đầu nói: "A Trọng, nếu như anh muốn ngắm tuyết, chúng ta có thể đi ngắm. Tìm công viên nào đó, hoặc là đến tiệm bánh ngọt ở Thiên Không Chi Cảnh, đều được cả."
Mắt Thẩm Trọng sáng rực lên, hiển nhiên là có chút động tâm, nhưng anh suy nghĩ một hồi lại lắc đầu: "Thôi vậy, ra ngoài chẳng may lại sinh bệnh, quá phiền phức. Anh ở đây ngắm cũng giống vậy thôi."
"Sao ngoan thế nhỉ." Tô Thanh đứng dậy ôm anh: "Mặc nhiều một chút, sẽ không bị lạnh."
Thẩm Trọng vẫn lắc đầu: "Mấy ngày nữa là giáng sinh rồi, Thẩm Mặc muốn đến."
Bây giờ chẳng may thật sự bị bệnh đúng là làm lỡ chuyện, vì vậy Tô Thanh gật đầu rồi lại hỏi: "A Trọng, chúng là may đồ mới cho anh được không?"
Trong ảnh áo khoác và áo vest của anh rõ ràng đã hơi rộng, đặt biệt là từ lưng trở xuống, nhìn rất thùng thình.
Thẩm Trọng buông cô ra, khó hiểu hỏi: "Tại sao?"
"Anh gầy rồi, mớ quần áo cũ hơi rộng." Tô Thanh vuốt chiếc áo lông cừu trên lưng anh: "Cái này cũng cũ rồi, cần phải mua mới."
Thẩm Trọng túm túm quần áo, nói khô khốc: "Không cần, không quá rộng, có thể mặc được."
Tô Thanh vẫn cười: "Thẩm tổng đẹp trai như vậy, sao có thể ngày ngày mặc quần áo cũ được?"
Sắc mặt của Thẩm Trọng hơi tối đi: "Anh cũng sẽ không gầy mãi như vậy, một thời gian nữa nói không chừng quần áo cũ sẽ vừa người."
Tô Thanh ngẩn ra. Thì ra quần áo cũ gắn liền với quá khứ của anh, cũng là hy vọng để anh cảm thấy sau này bản thân có thể hồi phục lại như trước.