Pháo hoa rực rỡ

"Cũng đúng nhỉ, vậy không mua." Tô Thanh vuốt tóc anh: "Tiết kiệm một chút đương nhiên là càng tốt."
 
Nói xong cô uống ngụm cà phê thứ hai, đứng dậy hôn anh lần nữa.
 
Thẩm Trọng chỉ uống cà phê đen không đường không sữa, thơm thì có thơm nhưng rất đắng, cô không cẩn thận nuốt một chút thì lập tức cảm thấy từ thực quản đến dạ dày như bị thiêu đốt.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Cô không kiềm được mà vươn tay luồn vào quần áo Thẩm Trọng.
 
Thẩm Trọng trợn mắt phát hiện tay cô không thành thật, giả vờ tức giận nói: "Ban ngày ban mặt, sờ loạn cái gì."
 
Tô Thanh rút tay ra, nghiêm túc xoa mặt anh: "Sau này đừng uống cà phê đen nữa, quá đắng, thêm chút đường đi."
 
Thẩm Trọng vỗ vỗ đầu cô: "Thì em đút được tính là thêm đường rồi."
 
Anh cười rồi nói với cô: "Được rồi, anh phải đến phòng sách, em đi làm việc của em đi."
 
Tô Thanh bắt lấy tay anh: "Những cập nhật của năm nay em đều thu âm dự trữ hết rồi, dành ra mấy ngày ở cùng anh có được không?"
 
Cuối năm là thời gian Thẩm Trọng bận rộn nhất, có rất nhiều kiểm tra đánh giá tổng hợp và báo cáo phải xem. Hai năm qua Thẩm Trọng đều làm việc từ xa nhưng hiệu suất của tập đoàn vẫn tăng gần 20%, tuy con số này đã rất rất tốt rồi nhưng Thẩm Trọng vẫn luôn có yêu cầu rất cao với bản thân, anh cảm thấy chuyện này không hài lòng chuyện kia không như ý, mấy ngày nay đều cau mày nhíu mặt.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thẩm Trọng lắc đầu: "Có em ở bên cạnh anh dễ phân tâm. Đi xem phim của em đi, ngoan."
 
Tô Thanh không thể làm gì khác hơn là nhìn anh vào thang máy lên lầu ba, mình thì về phòng thu, định thu thêm mấy kỳ nữa.
 
Bản thân cô cảm thấy cốt truyện "Phiêu" quá dài, nhân vật lại nhiều, thu âm hết thì quá mệt mỏi, vì vậy nên gần đây cô chọn đọc một số truyện ngắn trước khi ngủ để thay đổi suy nghĩ của mình.
 
Những truyện này thường cô chỉ đăng một ngày, không thu phí cũng không lên bảng xếp hạng gì, nhưng cũng có nhiều thính giả cũ nghe theo, trong đó người để lại bình luận nhiều nhất đương nhiên vẫn là Raoul "chồng" của Tiểu Lạc Đế.
 
Khấu Khấu bận rộn xử lý tiệm bánh ngọt ở Thiên Không Chi Cảnh kia nên cô phải tự thân vận động trả lời bình luận, bình thường cô không trả lời những bình luận lời khen theo khuôn mẫu, nhưng mỗi lần Raoul lên tiếng đều rất thực tế, bình luận về nội dung truyện, cách cô xử lý, có khi cô có một chút xử lý đặc biệt nhỏ nhưng anh vẫn có thể nhận ra đầu tiên, cho nên Tô Thanh vẫn sẽ nói chuyện với anh, nhìn thấy bình luận của anh thì trong lòng cũng vui rạo rực.
 
Đêm trước giáng sinh Tô Thanh vẫn kiên trì mua quần áo mới cho Thẩm Trọng.
 
Là chiếc áo len màu đỏ.
 
Trước ngực là một con tuần lộc lớn.
 
Đôi mắt của tuần lộc là hai viên ngọc màu đen sáng lấp lánh.
 
Sáng sớm huyết áp thấp của Thẩm Trọng bị cơn tức làm cho tăng cao, ghét bỏ quay mặt qua chỗ khác nói: "Ai muốn mặc cái này chứ!"
 
Tô Thanh cầm áo len ướm lên người anh: "Màu này rất hợp với anh. Anh có biết "Nhật ký độc thân của BJ" không? Colin Firth trong đó cũng mặc áo len thế này, người đẹp trai mặc cái gì cũng đều đẹp cả. Hơn nữa hôm nay Thẩm Mặc muốn đến, anh mặc như vậy không thấy mất mặt à?"
 
Thẩm Trọng bịt tai lại nghiêng người sang một bên, bắt đầu muốn bò qua phía bên kia giường.
 
Tô Thanh kéo anh lại, rồi từ sau lưng biến ra một bộ quần áo khác nói: "Anh mặc cái này, tối em sẽ mặc cái này cho anh xem."
 
Cô chuẩn bị cho mình bộ nội y một mảnh tình thú màu đen, áo ống thêm thắt lưng và đáy quần vô cùng nhỏ hẹp, làm hoàn toàn bằng ren, như ẩn như hiện vô cùng dụ người.
 
Thẩm Trọng nửa nằm ngó trái ngó phải suy xét hồi lâu mới bĩu môi nói: "Vậy được."
 
Tô Thanh cười tủm tĩm nhào tới tròng áo len lên người anh.
 
Lúc Thẩm Mặc thấy Thẩm Trọng mặc chiếc áo len tuần lộc này thì bị vấp, suýt chút nữa đã đập đầu vào cây thông Noel ở góc tường.
 
Hứa Nặc cho anh mặt mũi cười nói: "Rất có không khí ngày lễ."
 
Áo len tươi tắn này tuy rằng khiến mặt Thẩm Trọng không còn tái nhợt như trước đây nữa, nhưng anh vừa nhìn thấy Thẩm Mặc thì vẫn vô thức làm giá, ra vẻ đứng đắn nói: "Em vào phòng sách với anh trước, có việc công cần hỏi em."
 
Sau đó không nói hai lời đi trước mở đường.
 
Tô Thanh đành phải dẫn Hứa Nặc vào bếp xem nguyên liệu nấu ăn buổi chiều.
 
Trước đó cô đã hỏi Thẩm Mặc xem Hứa Nặc có muốn ăn cái gì không, kết quả Thẩm Mặc nói cô ấy vẫn luôn rất muốn ăn món lẩu cay.
 
Cho nên đêm giáng sinh bọn họ ăn lẩu.
 
Đối với chuyện ăn uống rõ ràng Hứa Nặc nhiệt tình lên hẳn, vừa vào phòng bếp đã hỏi má Vương nước lẩu làm thế nào, lại mở rộng tầm mắt xem các loại nguyên liệu nhúng vào nồi lẩu.
 
Lúc Hứa Nặc cười rộ lên đôi mắt hình bán nguyệt nên trông có vẻ trẻ trung thân thiện hơn rất nhiều, không hề có cảm giác lạnh lùng.
 
Sau khi Tô Thanh dẫn Hứa Nặc xem nguyên liệu xong thì hai anh em Thẩm Trọng vẫn còn trên lầu chưa xuống, vì vậy hai cô gái đành phải uống trà nói chuyện phiếm.
 
"Hứa Nặc à, sao em lại biết Thẩm Mặc nhà chúng tôi vậy?" Tô Thanh tò mò hỏi.
 
 Hứa Nặc cười cười: "Biết lúc xem cực quang ở Lapland."
 
"Oa, vậy hình như là rất lâu rồi." Tô Thanh yên lặng tính thời gian, năm Thẩm Mặc đi đến Lapland ở cực Bắc hình như là vừa tròn mười tám tuổi, cũng coi như là thành niên rồi...
 
"Vâng." Hứa Nặc nhấp một ngụm trà: "Lúc đó chỉ là tình một đêm, cũng không lưu phương thức liên lạc. Khoảng hai năm trước Thẩm Mặc mới đến tìm em."
 
Tô Thanh trợn to mắt, cô muốn dò hỏi tới cùng nhưng lại cảm thấy ngại ngùng.
 
Cũng may Hứa Nặc tự nói: "Hẳn là sau khi anh trai của anh ấy bị tai nạn xe."
 
Cô ngẩng đầu nhìn Tô Thanh, nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Ba của em là chuyên gia về khôi phục thần kinh trên thế giới, em cũng là học trò của ông ấy."
 
Tô Thanh "A" một tiếng che miệng lại.
 
"Thẩm Mặc liên lạc với công ty du lịch ở Lapland thời điểm đó, hỏi địa chỉ email và gửi email cho em." Hứa Nặc cúi đầu nhìn ly trà: "Nhưng lúc đó em không thường dùng email kia, anh ấy gửi khoảng mấy chục email cho em, lúc em đọc được thì đã... Quá muộn rồi."

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui