Pháo hoa rực rỡ

Tô Thanh kiềm chế nội tâm đang run rẩy, cố gắng hỏi thật lý trí: "Là... Sau này không có khả năng tốt lên sao?"
 
Hứa Nặc đắn đo dùng từ: "Thẩm Mặc tìm ba em xem qua bệnh án của Thẩm tiên sinh, phẫu thuật và thuốc dùng lúc đó không có vấn đề gì, nhưng đáp ứng thuốc của mỗi người là khác nhau, cho nên hiện tại tạm thời chính là như vậy."
 
Lòng Tô Thanh chìm xuống.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
"Nhưng y học hiện đại vẫn không ngừng phát triển, tám mươi năm trước còn không có Penicillin, bị nhiễm trùng một chút sẽ mất mạng." Hứa Nặc ngẩng đầu nhìn vào mắt Tô Thanh, nghiêm túc nói: "Không ai biết được chuyện tương lai, cứ nắm chắc hiện tại là được rồi."
 
Hứa Nặc nói xong thì đứng lên hỏi: "Có kem không ạ?"
 
Tô Thanh lắc đầu, nhà bọn họ không ăn món này.
 
"Vậy em đi mua một ít." Hứa Nặc quyết định thật nhanh: "Em làm kem sữa lắc, rất xứng đôi với lẩu cay."
 
Hứa Nặc ra chạy ra cửa như một cơn gió, Tô Thanh cũng chưa kịp nói với cô siêu thị gần đây ở chỗ nào.
 
Thẩm Trọng và Thẩm Mặc vẫn còn ở trên lầu, Tô Thanh một mình ngắm tuyết rơi ngoài cửa sổ lại ngây ngẩn một hồi.
 
Có lẽ vì đã sớm biết chuyện Hà Phương đổi thuốc nhưng lại nghẹn không dám nói, nên Tô Thanh rất bi quan trong chuyện sau này Thẩm Trọng có thể khôi phục hay không.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thậm chí có lúc cô còn nghĩ bây giờ cũng không tệ, vứt bỏ mọi thứ ở nhà chăm sóc ngược lại trở thành cách chuộc tội của cô, mỗi khi thấy Thẩm Trọng ngập tràn hy vọng, kiên định nỗ lực lại khiến cô càng thêm lo lắng, sợ sau này anh sẽ càng thêm thất vọng, rồi lại không thể nói gì chỉ hùa theo anh, cố dằn sự chột dạ mà cổ vũ anh sau này sẽ tốt lên.
 
Cô cắn môi cầm chặt ly trà đứng hồi lâu, Thẩm Mặc xuống lầu trước.
 
"Hứa Nặc đâu ạ?" Cậu vừa nhìn thấy Tô Thanh đã hỏi.
 
Tô Thanh xoay người lại cười nói: "Đi mua kem, nói là muốn làm sữa lắc."
 
Hai mắt Thẩm Mặc sáng lên: "Cô ấy làm sữa lắc rất ngon."
 
"Vậy nhất định phải nếm thử rồi." Tô Thanh lại hỏi cậu: "Anh của em đâu?"
 
Thẩm Mặc nhức đầu: "Đang xem điện thoại ạ, bảo em xuống trước."
 
"Hai người nói gì mà lâu vậy?"
 
Tô Thanh chỉ thuận miệng hỏi nhưng Thẩm Mặc lại đỏ mặt, do dự rất lâu mới nói: "Chị Thanh Thanh, sau này chị sẽ biết."
 
Cậu nói như vậy ngược lại khiến Tô Thanh tò mò, nhưng thấy mặt cậu kìm nén đến nhăn nhúm cũng thật sự không hỏi nữa, vì vậy chỉ cười cười qua chuyện.
 
Khoảng nửa tiếng sau Thẩm Trọng mới xuống lầu, Tô Thanh đang xem bình luận Tiểu Lạc Đế mới nhận được.
 
Hôm nay là giáng sinh, cô đăng một bài văn nói về truyện "Cô bé bán diêm".
 
Bài văn nói ít nhất cô bé bán diêm khi chết cũng mang theo hy vọng và ước mơ cuộc sống, cũng xem như là hạnh phúc.
 
Cuối cùng Tô Thanh hỏi mọi người có nguyện vọng gì trong đêm giáng sinh không, có ước mơ gì đối với tương lai hay không.
 
Các khán giả đều bình luận ước nguyện của mình, chỉ có Raoul nói: "Nguyện vọng của tôi chính là em có thể thực hiện được nguyện vọng của mình. My Little Lotte. (Tiểu Lạc Đế của tôi.)"
 
Tô Thanh đang muốn trả lời bình luận thì Thẩm Trọng đã ở sau lưng gọi cô.
 
Cô quay người nhìn thấy chiếc áo len đỏ trên người anh thì mừng rỡ lao lên ôm cổ anh, Thẩm Trọng ở trước mặt em trai đỏ mặt, giằng co một mồi mới quay mặt đi nói: "Không còn sớm nữa, ăn cơm thôi."
 
Lúc này Hứa Nặc cũng đã về, xách theo một túi lớn chui vào phòng bếp, Thẩm Mặc lập tức đi theo, sau đó là tiếng ong ong của máy móc.
 
Thẩm Trọng không thể ăn cay, cũng không thể ăn kem, chỉ có thể đối diện với nửa nồi nước suông, Tô Thanh cũng không thể ăn quá cay bèn nhúng giúp anh rất nhiều tôm cá, hai người đối diện thì khí thế ngất trời mà ném thịt bò thịt nai hết dĩa này đến dĩa khác vào lẩu.
 
Thẩm Mặc cúi đầu chuyên nghiệp vớt thịt trong nồi, vừa bỏ vào chén Hứa Nặc vừa nói: "Ăn luôn cũng được, hoặc em sợ chưa đủ cay thì chấm một chút sốt sa tế."
 
Hứa Nặc gắp lại cho cậu một miếng: "Đừng gắp hết cho em, anh cũng ăn chút đi."
 
Thẩm Mặc gắp miếng thịt kia lên thổi thổi rồi lại bỏ lại trong chén cô: "Trong nồi còn rất nhiều, anh với ra trước cho nguội bớt, từ từ ăn."
 
Tô Thanh nhìn hai người trước mặt chụm đầu không coi ai ra gì thì cảm thấy chơi vui, cô yên lặng lột tôm cho Thẩm Trọng, lặng lẽ dán vào tai anh học theo Thẩm Mặc: "Ăn luôn cũng được, hoặc anh ngại không ăn được thì em sẽ đút anh ăn."
 
Thẩm Trọng cắn môi, dùng tay trái yếu ớt nhéo đùi cô, hạ giọng: "Đừng có quậy."
 
Tô Thanh bĩu môi, dùng sức hút một hơi sữa lắc chocolate và caramel Hứa Nặc vừa làm xong, lại nói với Thẩm Trọng: "Sữa lắc này thật sự uống rất ngon, là kem Chocolate khuấy nát, chút nữa bớt lạnh cho anh thử được không?"
 
Thẩm Trọng ghét bỏ nói: "Nghe là thấy ngọt rồi."
 
Tô Thanh chu miệng: "Vậy anh hôn em một chút, cũng có thể nếm được."
 
Hai người Thẩm Mặc và Hứa Nặc ngồi đối diện chợt dừng mò thịt đúng lúc, cùng ngẩng đầu lên nhìn cô.
 
Hai tai Thẩm Trọng đỏ bừng, hoảng hốt mặc kệ cô đòi hôn, giả vờ đói bụng hỏi: "Cá viên chín chưa?"
 
Tô Thanh đành phải ngồi thẳng lại, vớt cá viên bỏ vào trong chén anh.
 
Thẩm Trọng cúi đầu gắp cá viên, nhưng không biết là do khẩn trương hay vô lực, vậy mà gắp mấy lần đều không được.
 
Tô Thanh yên lặng dùng đũa xắt viên cá ra làm đôi, anh khẽ nói "Cảm ơn", rầu rĩ gắp nửa viên cá viên bắt đầu ăn.
 
Hứa Nặc vừa nhúng miếng thịt tiếp theo vừa tự nhiên hỏi: "Tên họ Hà kia về quê rồi ạ?"
 
Thẩm Trọng trấn định "Ừ" một tiếng, không chờ người khác hỏi đã nói tiếp: "Sau này anh ta sẽ không xuất hiện trước mặt chúng ta nữa."
 
Hứa Nặc nhún vai một cái: "Nhưng nếu anh ta muốn gọi điện thoại hay phát tán tin tức gì đó lên mạng thì cũng không ai cản được. Cần phải cho anh ta ngồi tù."
 
Thẩm Mặc cũng nói theo Hứa Nặc: "Đúng vậy, cần phải cho anh ta ngồi tù. Đừng băn khoăn em."
 
Thẩm Trọng khó nói Hứa Nặc, chỉ có thể nhìn Thẩm Mặc nhíu mày: "Muốn đối phó với người khác thì bản thân mình cũng không được phạm lỗi. Em có tư cách gì để cho người khác ngồi tù?"
 
Thẩm Mặc biết mình đuối lý, cúi đầu không nói mò thịt.
 
Thẩm Trọng lại lạnh lùng nói: "Em yên tâm, Hà Phương cầm tiền sẽ bỏ hết quyền lợi khởi tố em. Luật sư đã ký hiệp nghị với Hà Phương rồi."
 
Thẩm Mặc không dám nói tiếp, Thẩm Trọng liếc mắt nhìn cậu, bất đắc dĩ thở dài bổ sung: "Anh đã tìm thám tử tư theo dõi Hà Phương, anh ta gọi điện với ai, tung cái gì lên mạng anh đều biết được. Hiện tại ngày nào Hà Phương cũng ăn không ngồi rồi chen chúc trong sòng bài, đã hoàn toàn vô dụng rồi. Đánh một người không nhất định phải dùng bạo lực, thất bại trên tinh thần còn đau khổ khó thừa nhận hơn thể xác. Chuyện này anh rất rõ."
 
Tô Thanh nghe anh nhắc tới bản thân thì vội vàng chuyển chủ đề: "Ây da lễ lạt đừng nói mấy chuyện này nữa. Loại người ghê tởm như vậy cứ để anh ta tự sinh tự diệt đi, chúng ta quan tâm tới anh làm gì? Đúng rồi Hứa tiểu thư, lần trước nghe Thẩm Mặc nói em chỉ ở bên đây nửa năm thôi sao?"

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui