Tô Thanh vẫn còn chóng mặt, hai người rửa mặt rồi về lại giường, mới nằm một lát cô đã ngủ.
Mỗi lần uống nhiều rượu Tô Thanh sẽ mê man một ngày một đêm, nhưng đồng hồ sinh học của Thẩm Trọng khiến cho cô sáng sớm đã tự động thức dậy, cô dụi mắt cùng anh vệ sinh và ăn sáng, sau đó mới bò về giường lại.
Đang ngủ cô mơ màng mở mắt thấy Thẩm Trọng đang ngồi ở mép giường, mặt quay về phía cô, đang nhíu mày nhìn máy tính.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tô Thanh lộ nửa người kéo hai chân anh vào trong chăn mình.
"Thích chân của anh như vậy à?" Thẩm Trọng nhướng mày lên khẽ hỏi, không nhớ tới những lời thật của cô nói lúc sau tối qua.
Tô Thanh nhắm mắt lại gật đầu, cởi vớ trên chân anh ném đi rồi ôm chân anh vào người, vuốt ve vài cái, mơ hồ nói: "Anh vốn rất giỏi, em càng thích anh của hiện tại hơn."
Tới gần trưa Tô Thanh bị tiếng cười khúc khích trong vườn hoa ở dưới lầu đánh thức.
Chân của Thẩm Trọng vẫn còn bị cô ôm, người cũng chỉ có thể ngồi ở chỗ cũ không thể nhúc nhích, vẻ mặt lúng túng nghe tiếng cười vui vẻ của Thẩm Mặc và Hứa Nặc.
Tô Thanh thức dậy vội đến bên cửa sổ nhìn lướt qua, phát hiện hai người kia đều mặt rất ít, ở trong vườn hoa đắp người tuyết, đang cãi nhau ầm ĩ đuổi nhau quanh người tuyết.
Mà trong căn phòng ấm áp trên lâu không bật đèn, Thẩm Trọng một tay cầm vớ, khom lưng xuống, tay khác cố sức muốn chạm vào chân mình.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tô Thanh đi lại ngồi xổm xuống, vừa lấy vớ trong tay mang vào giúp anh, vừa hỏi: "Hình như cô Hứa đã đến đây hai tháng rồi? Vậy đến tháng tư sang năm cô ấy sẽ phải về, Thẩm Mặc phải làm sao? Anh sẽ để em ấy đi sao?"
Thẩm Trọng cúi đầu nhìn cô, một lúc lâu sau mới nói: "Nếu như không phải Hứa Nặc đến đây, có lẽ Thẩm Mặc đã sớm qua Mỹ rồi."
Tô Thanh gật đầu, chỉnh lại quần và vớ giúp anh, rồi sờ soạng anh mấy cái mới đứng dậy ngồi lên đùi anh, dựa vào vai anh nói: "Để em ấy về đi, có em ở cùng anh. Nếu anh cần, mỗi ngày em đi làm giúp anh, thay anh là thần thú giữ nhà, được không?"
Thẩm Trọng không trả lời, chỉ ôm eo cô, kéo cô sát vào lồng ngực mình.
"Anh đã làm lỡ em rất nhiều." Cuối cùng anh vẫn lắc đầu: "Thôi vậy, có một số việc... Rốt cuộc cũng chỉ có thể rơi trên đầu anh."
Tô Thanh cho rằng Thẩm Trọng nói như vậy là đã có ý định bất lực thả Thẩm Mặc đi, nhưng không ngờ lúc ăn cơm Thẩm Trọng lại xụ mặt nói: "Liên hoan của các công ty chi nhánh em đều đi thay anh đi"
Thẩm Mặc lập tức xanh cả mặt.
Bên dưới tập đoàn nhà họ Thẩm có đến mấy chục công ty, cùng tổ chức liên hoan cuối năm căn bản là không hiện thực, bao nhiêu năm qua đều là tự tách ra làm, phải tổ chức dần từ đây đến trước tết âm lịch, trước kia không phải liên hoan nào Thẩm Trọng cũng đi, chỉ lộ mặt ở một số công ty quan trọng, cuối cùng mới mời tầng quản lý của các công ty ở liên hoan tổng bộ của tập đoàn.
Nhưng từ sau việc của Hà Phương thì Thẩm Mặc vô cùng ngoan ngoãn, bất đắc dĩ gật đầu nói: "Cũng được."
"Đừng uống rượu." Thẩm Trọng lại lạnh giọng dặn dò: "Nói ít thôi, giữ nụ cười là được, em cũng không cần trả lời câu hỏi của người khác."
Thật sự xem em trai là thần thú rồi.
Trước đây lúc Thẩm Trọng dùng thái độ này để nói chuyện Tô Thanh chỉ cảm thấy anh độc tài cao ngạo, nhưng hiện tại mới hiểu được thật ra anh vô cùng cô độc và bất lực.
Ngay cả lễ Giáng sinh Thẩm Trọng cũng chỉ cho mình thả lỏng nửa ngày, buổi chiều Thẩm Mặc và Hứa Nặc ra ngoài chơi, Tô Thanh về giường ngủ bù, anh thì lại vào phòng sách vùi đầu xem báo cáo.
Sau bữa cơm tối Tô Thanh nhận được điện thoại của người đại diện Dương Hoan.
Dương Hoan là người rất giỏi, nói một không hai, lấy tác phong nhất quán mạnh mẽ nổi danh trong ngành, nghệ sĩ dưới tay đều dễ bảo, cũng dẫn dắt không ít minh tinh cực nổi tiếng.
Có điều tác phong này của cô ấy hoàn toàn không sử dụng trên người Tô Thanh, sau khi Tô Thanh gả cho Thẩm Trọng, Dương Hoan hoàn toàn có cảm giác không biết nên nói chuyện với cô ra sao, phần lớn đều để Khấu Khấu nhẹ dạ truyền lại.
Cho nên khi nhận được điện thoại của Dương Hoan, Tô Thanh cũng có hơi khẩn trương.
Đầu tiên Dương Hoan hỏi cô có tham gia liên hoan cuối năm không.
Nghệ sĩ cùng công ty với cô có không ít, liên hoan cuối năm cũng coi như là một sự kiện lớn quan trọng trong giới, là sân đấu của rất nhiều tiểu minh tinh tranh tài khoe sắc.
Tô Thanh không hề nghĩ ngợi gì đã nói: "Không muốn đi ạ."
Không muốn gặp mặt những người không liên quan, không muốn trò chuyện với khách, không muốn nghe những lời an ủi vô ích.
Dương Hoan không bất ngờ với câu trả lời của cô: "Chị biết em không muốn đi. Nhưng 'Vĩnh dạ' vốn đang được chiếu, em vẫn không xuất hiện sẽ khiến người ngoài bàn tán ầm ĩ, nghĩ cuộc sống của em và Thẩm tiên sinh chắc chắn không ổn. Nếu em có thể để người ngoài thấy em có phong độ tốt, không riêng gì với em, mà với Thẩm tiên sinh, với công ty chúng ta, với cả tập đoàn đều là chuyện tốt."
Tô Thanh hơi do dự.
"Vậy chị để em nghĩ lại."
Dương Hoan đồng ý, lại hỏi: "Chuyện thứ hai, làm hoạt động offline cho Tiểu Lạc Đế thì thế nào? Mượn cơ hội để mọi người đều biết Tiểu Lạc Đế là em."
Tô Thanh lại từ chối: "Không được, em muốn thu mình một chút nên mới làm thứ không quá phổ biến như sách nói."
"Nhưng chuyện này thể hiện sở trường của em, có rất nhiều chỗ tốt với phát triển của em trong tương lai, em không thể thu mình cả đời được."
Tô Thanh không nói gì.